Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 898. Giao dịch bí mật(2)

Chương 898. Giao dịch bí mật(2)
Chỉ là kết quả ra sao, tu sĩ đã khiến nàng thất bại, chật vật thế nào… suốt đời này Trác Mộng Chân cũng không quên được.
"Trác sư tỷ!"
Thấy sư tỷ ngây người đứng im tại chỗ, nữ tu mặc váy hồng nhạt nhỏ giọng nhắc nhở, nhưng cũng không dám nhiều lời.
Gần vua như gần cọp là mùi vị thế nào, hôm nay xem như nàng ta đã hiểu rõ.
Trác Mộng Chân bừng tỉnh, lạnh lùng “hừ” một tiếng rồi qua đi, cũng lấy pháp khí phi hành của Hợp Hoan môn ra.
Đó là một chiếc phi thuyền đen nhánh, toàn thân được bao phủ một lớp ánh sáng vàng nhạt. Bề ngoài có vẻ tinh xảo hơn Quy Nguyên chu rất nhiều nhưng tổng thể vốn giống nhau, chỉ khác biệt về màu sắc cùng ký hiệu bên trên.
Bị giới hạn bởi trình độ và kỹ thuật luyện khí, giới tu tiên đã biết, Quy Nguyên chu có cấu tạo không khác gì những pháp khí phi hành cỡ lớn tốt nhất.
Không phải là không có cách nào cải tiến tiếp, chỉ là tính ra việc này hao tốn quá nhiều, không có lời.
Dù sao cái này cũng chỉ là một món pháp khí cực phẩm chuyên dùng để vận chuyển tu sĩ Luyện Khí kỳ, tốc độ bay tính ra còn kém cả tu sĩ Trúc Cơ kỳ, không đáng để tiêu tốn nhiều tiền của như vậy vào việc sửa đổi.
Cái này có liên quan đến trình độ của Cửu Quốc Minh, Thiên Nam Tu Tiên Giới và tổng thể nền văn minh tu tiên.
Sự huy hoàng thời thượng cổ cũng dần bị chôn vùi trong dòng sông thời gian.
Hiện nay tu sĩ chỉ có thể thông qua vài ba câu trong sách cổ để tưởng tượng về thời văn minh tu tiên lớn mạnh nhất kia.
Pháp khí phi thuyền đặc thù của Hợp Hoan môn có tên Âm Dương chu, ẩn ý là ‘Âm dương kỳ diệu’. Cái tên này cực kỳ phù hợp với tác phong môn phái.
Nhìn Âm Dương chu từ từ bay lên, Lưu Ngọc lại suy nghĩ miên man bất định, chẳng hiểu sao lại nhớ đến thời đại thượng cổ.
Hắn lắc đầu vứt hết tạp niệm trong lòng ra ngoài, đưa tay kết động pháp quyết khống chế Quy Nguyên chu bay về phía địa điểm tài nguyên gần nhất.
Ba địa điểm tài nguyên được dùng là ‘tiền đặt cược’, tất nhiên sẽ không phải là do hắn tùy tiện chọn cho có.
Những chỗ này đều gần sát địa bàn của đội ngũ bên mình, giáp ranh với mạch khoáng Lưu Kim Thạch, quản lý sẽ thuận tiện hơn nhiều.
Nếu chỉ nhìn vào giá trị, địa điểm tài nguyên có thể chọn sẽ nhiều hơn kha khá. Nhưng thế thì đã sao, chẳng có bất kỳ ý nghĩa gì hết.
Nếu như những ‘thuộc địa’ này không tiếp giáp với địa bàn của mình thì sẽ rất khó quản lý. Dù có lấy được tới tay thì cũng không tính là chân chính có được.
Nói không chừng, tu sĩ được phái đi quản lý chưa được mấy ngày đã “chết rất ly kỳ”, không truyền được bất cứ tin tức gì về. Sau cùng mọi thứ vẫn cứ rơi vào tay Hợp Hoan môn.
Chỉ có những địa điểm tài nguyên giáp ranh với địa bàn của mình thì mới có thể thật sự khống chế được, chi phí quản lý cũng có thể giảm bớt một chút.
Ba khu địa điểm tài nguyên đều ở trong vòng bán kính năm mươi dặm quanh mạch khoáng Lưu Kim, Quy Nguyên chu và Âm Dương chu bay chưa bao lâu đã đến nơi.
Địa điểm thứ nhất là Linh Dược viên Kim Hoa sơn.
Hai chiếc linh chu một đỏ một đen cùng nhau dừng lại khoảng trời phía trên linh sơn nhị giai-Kim Hoa sơn.
Động tĩnh cực lớn đã kinh động đến toàn bộ tu sĩ đóng giữ bên trong Linh Dược viên, trận pháp phòng hộ lập tức được kích hoạt, lộ ra vẻ vô cùng cảnh giác.
Sự thật bày ở trước mặt đã không thể sửa đổi, cứ rề rề rà rà càng lộ ra vẻ thua chắc.
Trác Mộng Chân nhanh chóng điều động nữ tu sĩ mặc váy hồng nhạt đi thương lượng, kêu hết toàn bộ tu sĩ trong Linh Dược viên đến.
Sắp xếp qua lại một lát, toàn bộ tu sĩ trong Linh Dược viên đều đi lên Âm Dương chu, pháp trận cũng bị dỡ bỏ, mang theo.
Lưu Ngọc không để ý, đây là chuyện rất bình thường. Dù sao theo quy định bọn họ chỉ cá cược địa điểm tài nguyên, còn trận pháp lại thuộc về tài sản riêng, không thuộc phạm vi cá cược.
Với quan hệ của đôi bên, tất nhiên đối phương sẽ không nghĩ đến chuyện ‘cúng tiền cho kẻ địch’.
Thấy tu sĩ Hợp Hoan môn đóng trong Linh Dược viên đã rút lui hết, dưới sự đề nghị của Giang Thu Thủy, Lưu Ngọc đã sắp xếp cho một tông môn nhỏ trên địa bàn quản lý điểm tài nguyên này.
Linh Dược viên loại nhỏ thế này, lúc Hợp Hoan môn đã vơ vét một lần rồi, có lẽ sẽ không còn sót lại tí nước luộc nào.
Linh thảo trưởng thành hoặc quý giá trên trong đã bị di dời hoặc rơi vào túi tu sĩ từ lâu. Lưu Ngọc cũng không có hứng thú đi vào ‘tham quan’ hay ‘kiểm hàng’.
Tu sĩ Trúc Cơ của tông môn nhỏ vô cùng vui vẻ nhận lệnh, nhận lấy trận pháp nhị giai hạ phẩm từ trong tay Giang Thu Thủy, sau đó nhanh chóng mang theo nó cùng mười tu sĩ Luyện Khí kỳ trong tông môn rời khỏi phi thuyền.
Từ nay về sau, bọn họ sẽ phụ trách đóng giữ ở Linh Dược viên này.
Để đề phòng các tu sĩ khác ngấp nghé, bất kỳ địa điểm tài nguyên nào cũng phải có thủ đoạn phòng vệ. Phần lớn những thủ đoạn này đều là trận pháp.
Đoạt được địa điểm tài nguyên từ trong tay Bạch Vân Quan, không nói đến chuyện trận pháp vốn có còn dùng được nữa hay không, chí ít thì cũng phải sửa chữa lại một lượt, đề phòng tu sĩ bên quân địch trong lúc vô tình sẽ âm thầm lẻn vào.
Nhưng tu sĩ hiểu biết về trận pháp sao mà thưa thớt như vậy chứ?
Vì thế sau khi cân nhắc đủ đường, mỗi đội ngũ đều được tông môn chuẩn bị cho mười bộ trận pháp nhị giai để dùng trong tình huống khẩn cấp.
Đối với tu sĩ bình thường mà nói, trận pháp nhị giai đã là vô cùng hiếm thấy, khó có được. Nhưng với một đại tông môn như Nguyên Dương Tông, cái này đơn giản hơn nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận