Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 1025. Đồng môn giao lưu(2)



Chương 1025. Đồng môn giao lưu(2)




Nhưng vừa nghĩ đến thân phận đệ tử chân truyền là Luyện Đan Sư nhị giai của hắn, cùng với thành tựu mà hắn có được ngày hôm nay, mọi người đều có chút thoải mái hơn, nhưng vẫn hâm mộ vô cùng.
Nghe thấy những lời Lưu Ngọc nói ra trước mặt mọi người, Kỷ Như Yên có vẻ ngượng ngùng và mất tự nhiên.
Nhưng dựa theo những trao đổi trước đó, nàng ta vẫn cố nén lại vẻ ngượng ngùng và bất an kia, nâng chén kính rượu đến các vị khách xung quanh.
Ứng phó với cảnh tượng thế này, nàng ta vẫn có chút luống cuống mất bình tĩnh.
Đối với một nữ tu có xuất thân từ tiểu gia tộc như Kỷ Như Yên mà nói, những tu sĩ đại đông như Nguyên Dương Tông này vẫn là những người mà nàng ta phải nịnh bợ lấy lòng, vạn lần cũng không được đắc tội.
Nhưng hiện tại nàng ta đã trở thành thị thiếp của Lưu Ngọc, lại có thể cùng ngồi một bàn, địa vị biến chuyển quá nhanh khiến nàng ta có vẻ không thích ứng kịp.
Nhưng dưới bàn nắm chặt lấy bàn tay của phu quân, nàng ta lập tức yên tâm hơn rất nhiều.
Sau một hồi cảm khái tâng bốc lẫn nhau, bầu không khí trong yến tiệc dần sôi nổi hẳn lên, rất nhiều đồng môn bắt đầu nói ra những chuyện thú vị của tông môn.
Nếu như trong sân chỉ có nam tu, vậy thì những đề tài kia không thể thiếu nhắc đến nữ tu, nói về một vài chủ đề nhan sắc của họ.
Nhưng lúc này có không ít nữ tu ở đây, mọi người cũng biết điều thu liễm lại.
Hôm nay là ngày đại hỷ của Lưu Ngọc, người được mời tới toàn là những đồng môn tương đối quen thuộc, cho dù giữa đôi bên có chút xung đột gì đó, cũng đều kìm nén xuống.
Trong bữa tiệc là một cảnh tượng hòa thuận vui vẻ.
Đợi đến khi chủ khách đều đã tận hưởng vui vẻ, mọi người dần giải tán đã là ba canh giờ sau, cảnh tượng ồn ào náo động ở Thải Liên sơn lại lần nữa yên tĩnh trở lại.

Đưa mắt nhìn theo từng tia sáng cuối cùng rời đi, Lưu Ngọc thu hồi tầm mắt lại.
Nhìn cơm thừa canh cặn trên bàn tiệc, hắn khẽ nhíu mày, căn dặn hai nàng ta:
“Thu Thuỷ, Như Yên, chuyện thu dọn tàn cục phải giao cho hai nàng rồi.”
Những việc vụn vặt thế này, thời gian qua hắn luôn giao cho hai nàng xử lý, còn mình thì chuyên tâm luyện công.
“Dạ.”
Hai nàng ta gật đầu đáp lại, sau đó chỉ huy đệ tử Luyện Khí kỳ và tạp dịch bắt đầu thu dọn hiện trường.
Hôm nay là ngày đại hỷ, những đệ tử và tạp dịch này cũng sẽ nhận được lợi ích, sẽ nhận được các Linh Thạch khác nhau coi như là phần thưởng.
Lưu Ngọc liếc mắt nhìn Giang Thu Thủy một cái, thấy nét mặt nàng ta vẫn không có gì khác thường, hắn xoay người đi vào trong động phủ.
Hắn biết rõ trong lòng nàng ta có thể sẽ có chút ghen tỵ, nhưng nhìn từ góc độ của hắn, hai nữ nhân đều là cánh tay trái cánh tay phải của hắn, vẫn nên giữ cân bằng hai chén nước thì vẫn tốt hơn.
Nên an ủi cũng đã an ủi rồi, ngày sau nếu như ngưng kết Kim Đan, cũng có thể cho nàng ta một danh phận, sẽ phô trương còn lớn hơn cả ngày hôm nay.
Về việc này, Lưu Ngọc sẽ không giải thích quá nhiều.
Tiến vào trong động phủ, hắn mở Linh thú thất, một trận sương mù lạnh lẽo xông vào mặt.
Chỉ là chút lạnh lẽo này đối với da thịt của tu sĩ Trúc Cơ mà nói có thể dễ dàng chịu được, cũng không cần phải dùng pháp thuật phụ trợ.
Cường độ khí huyết và xác thịt của Lưu Ngọc đều vượt qua tu sĩ Trúc Cơ bình thường, cho nên chút lạnh này cũng không tính là gì.
Cảm giác được tiếng động, bên trong chỗ tối Linh thú thất, có một đôi mắt rắn màu sáng rực lạnh lùng vô cảm mở to.
Từ phía xa nhìn lại nó giống như hai cái đèn lồng màu xanh, cộng thêm chút lạnh lẽo này cùng không gian u tối, bầu không khí càng trở nên đáng sợ hơn.
Khoảnh khắc ngay sau đó, một bóng đen to lớn lao về phía Lưu Ngọc.
Giữa chừng, diện tích bóng đen kia nhanh chóng thu nhỏ lại, đến sau cùng chỉ còn dài khoảng một trượng.
Ngay sau đó, Lưu Ngọc đã cảm giác được sự lạnh lẽo trên đùi mình, hắn cúi đầu đúng lúc nhìn thấy được một con rắn nhỏ màu xanh, đang dùng đầu cọ xát trên cẳng chân của mình
Đây đúng là Linh xà Tiểu Thanh!
Thời gian một năm trôi qua, dưới sự hỗ trợ của Tự Linh đan và Long Huyết quả, tiểu gia hỏa này có tiến bộ hơn không ít.
Tiến vào mục tiêu nhị giai trung phẩm, vững vàng phóng một bước lớn, tốc độ thăng cấp còn vượt qua những yêu thú bình thường.
“Xì xì”
Tiểu Thanh nhanh chóng phát ra ngôn ngữ loài rắn, phát ra những tiếng xì xì, giống như đang hỏi xem chủ nhân nó vì sao mà lâu như vậy không đến thăm nó.
Lưu Ngọc khom người, chìa bàn tay ra đặt nó vào trong lòng bàn tay, bàn tay kia thì đùa nghịch nó.
Thông qua liên hệ khế ước chủ tớ, hắn có thể cảm giác được rõ ràng những cảm xúc của Tiểu Thanh.
Thân cận, ngưỡng mộ, nhớ nhung.
Tư duy của yêu thú vốn đơn giản, hơn nữa tuổi tác của Tiểu Thanh vẫn còn rất, độ tuổi chỉ tương đương với “trẻ sơ sinh” của loài người, chỉ có những cảm xúc đơn giản mà thôi.
Chấp hành nhiệm vụ chân truyền, tiêu tốn hơn nửa năm thời gian, sau khi trở về lại một lòng chuyên tâm tu luyện.
Chuyện nuôi nấng Linh thú phần lớn đều đã giao cho Kỷ Như Yên làm, tính toán một chút thì thực sự có một khoảng thời gian không thể bên cạnh Tiểu Thanh, chẳng trách tiểu gia hỏa này giờ lại không tuân theo.
Kiên nhẫn chơi với nó một hồi lâu, lần lượt đút cho nó ăn Tự Linh đan và Long Huyết quả, lúc rời khỏi đã qua một canh giờ.
“Tiểu gia hỏa, ngươi phải mau chóng trưởng thành mới có thể giúp đỡ được cho ta.”
Lưu Ngọc lẩm bẩm độc thoại, hắn đặt linh thú xuống đất.
“Xì xì”
Nhưng Tiểu Thanh chỉ có thể phát ra ngôn ngữ của loài rắn, nó lắc đầu tỏ ra khó hiểu.
Mặc dù Tiểu Thanh linh tính siêu phàm, nhưng suy cho cùng nó cũng chỉ vừa được sinh ra trong thời gian ngắn, cho nên hoàn toàn không biểu được những mệnh lệnh phức tạp này.
Thấy vậy, Lưu Ngọc cũng chỉ khẽ mỉm cười chứ không hề tức giận, chỉ truyền ra mệnh lệnh bảo nó trở về hàn đàm.
“Xì xì”
Trong mối liên hệ khế ước chủ tớ, Tiểu Thanh vô cùng bất mãn, nhưng vẫn tiến một bước quay đầu lại ba lần mà bơi về phía hàn đàm. Hết chương 1025.



Bạn cần đăng nhập để bình luận