Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 683. Bắt đầu tranh đoạt

Chương 683. Bắt đầu tranh đoạt
Giang Thu Thủy, Nhan Khai, Thôi Lượng cũng tự mình chào hỏi những người mình quen.
Đáng nhắc tới chính là, tuy Giang Thu Thủy mới tấn lên Trúc Cơ không lâu, chỉ là chưa đợi trong tông môn bao lâu, nhưng nhân duyên qua lại khá tốt trong tông môn.
Trong phường thị Kim Tinh cũng có không ít tu sĩ Nguyên Dương Tông, có vài đồng môn lấy ra đan dược từng mua ở Ngọc Đan Đường, cho nên cũng quen biết được vài đồng môn.
So với tốp năm, tốp ba trên Chân Dương Đạo Trường ở tông môn, lúc này trên quảng trường này lập tức hiện rõ đoàn thể lớn nhỏ, giữa rất nhiều tu sĩ đã đạt thành ước định hợp tác, những người độc lai độc vang như "Độc Lang" càng thêm dễ thấy.
Tục ngữ có câu, nhiều người gọi là lực lượng lớn, đến hoàn cảnh xa lạ, chung sức giúp đỡ lẫn nhau không thể nghi ngờ là càng an toàn hơn, dựa vào lực lượng đoàn đội, cũng có thể hoàn thành càng nhiều chuyện hơn.
"Mãnh thú mới luôn độc hành, chỉ có cừu non mới kết thành quần thành đội."
Giữa những đợt trò chuyện qua lại, trong lòng Lưu Ngọc đột nhiên nảy lên câu nói này.
Đây là hai phương thức làm việc hoàn toàn khác nhau, cũng không nói được là phương pháp nào tốt hơn.
Dù sao đây là Tu Tiên Giới, sức một người chưa hẳn có thể thắng được sức của đoàn thể, mà độc lai độc vãng thì càng tự do, cũng không còn gò bó nhiều.
Đoàn đội là trợ lực, nhưng cũng có thể là gông cùm.
Nhưng với tình huống trước mắt của Lưu Ngọc, không thể nghi ngờ chính là dùng phương thức đầu tiên sẽ càng thích hợp hơn, thực lực của hắn còn chưa đạt tới tình trạng không cần nhìn số lượng, nếu rơi vào thế vây công của nhiều tu sĩ cùng giai, vậy vẫn sẽ cửu tử nhất sinh như thường.
Thời gian chậm rãi trôi qua, trên quảng trường, tu sĩ Trúc Cơ Nguyên Dương Tông càng lúc càng nhiều, đếm sơ cũng có lẽ đã hơn hai trăm tên.
Ngoại trừ chấp hành nhiệm vụ, còn lại hầu như đều ở chỗ này.
Thời gian hẹn trước càng đến gần, giao lưu giữa các tu sĩ cũng càng xê dịch nhiều, dần dần ngừng tiếng trò chuyện lại, lẳng lặng chờ đợi các trưởng lão đến.
Bốn người Lưu Ngọc tìm một góc khuất, cũng không còn trò chuyện với nhau nữa, kiên nhẫn chờ đợi chỉ lệnh của tông môn.
Trong lúc nhất thời, quảng trường có vẻ ồn ào lúc trước thế mà dần yên tĩnh lại.
Thời gian vừa đến, lập tức có chín đạo ánh sáng từ phủ Thành Chủ đằng không tới, mang theo Linh áp kinh người bay về phía bên này, dẫn tới trong thành tưng bừng rối loạn.
Chỉ vài hơi thở qua đi, từng tia sáng vượt qua khoảng cách mười mấy dặm, rơi vào trên đài cao đã dựng sẵn, hiện ra bóng dáng của chín Kim Đan trưởng lão.
Người cầm đầu chính là Trường Phong chân nhân, sư tôn hời Lý Trường Không của Lưu Ngọc cũng đứng ngay tại đó.
Tại Nguyên Dương Tông, uy vọng của Trường Phong chân nhân như mặt trời ban trưa, thực lực cũng là mạnh nhất được những Kim Đan trưởng lão công nhận, cho nên lão vừa tới quảng trường đã khiến quảng trường hoàn toàn im lặng.
Lúc này cho dù chỉ một cây kim rơi xuống đất, có lẽ cũng có thể nghe thấy tiếng vang lanh lảnh.
Ếch ngồi đáy giếng, uy vọng có thể thấy được cũng chỉ li ti vài chỗ.
"Không ngờ việc tuyển chọn dẫn đội này lại do Trường Phong chân nhân tự mình chủ trì, so với tưởng tượng thì xem ra tông môn vô cùng coi trọng việc này."
Nhan Khai tự lẩm bẩm.
Lưu Ngọc nghe vậy thì nhìn gã một cái, thu hồi tầm mắt.
Tông môn coi trọng như vậy, chứng tỏ vô cùng coi trọng và kỳ vọng với tiểu đội tu sĩ, khía cạnh khác như chức trách và quyền hạn thể hiện ra còn muốn lớn hơn cả tưởng tượng.
Kể từ đó, giá trị vị trí dẫn đội càng lớn hơn.
Đối với tu sĩ có chí ở việc này mà nói, đây là chuyện tốt, cũng là chuyện xấu.
Cạnh tranh có thể càng kịch liệt hơn, thành công thì chỗ tốt cũng càng nhiều hơn, nhưng nếu tranh đoạt thất bại có thể cũng là vì nguyên nhân này.
Mặc kệ tu sĩ Trúc Cơ trên quảng trường suy nghĩ như thế này, cuối cùng cũng không thay đổi được quyết định của tông môn.
"Lần này triệu tập chư vị sư điệt tới đây, chính là muốn thông báo các ngươi một việc, chiến lược liên minh năm tông đã phân phối hành động tiếp theo."
Trường Phong chân nhân quét mắt nhìn một vòng quanh quảng trường, sau đó chậm rãi mở miệng, tiếng nói với uy áp truyền khắp quảng trường, truyền tới bên tai của từng tu sĩ.
Không ngoài dự kiến của Lưu Ngọc, nội dung đúng như lời nghe được từ chỗ Lý Trường Không, hai người nói gần như không có gì khác biệt.
Bỗng nhiên nghe được chiến lược tiếp theo, phản ứng của rất nhiều tu sĩ cũng đều khác nhau, có người mừng rỡ, có người lo lắng, nhưng mặc kệ phản ứng của bọn họ thế nào, lời của Trường Phong chân nhân vẫn còn tiếp tục.
"Tinh lực chủ yếu của tông môn vẫn sẽ đặt trên các đại tiên thành và căn cứ của tu tiên giả, coi đây như là điểm mấu chốt tiến tới sơn môn Bạch Vân Quan."
"Về phần thế lực lớn nhỏ khác nhau của những gia tộc tu tiên dọc đường, thì phải do đệ tử tạo thành "Tiểu đội Thanh Phong" mà xử lý."
Trường Phong Chân Nhân biểu cảm vô cùng bình tĩnh, lạnh lùng, giữa những hời hợt này nói tiếp những tin tức liên quan tới vận mệnh của vô số tu sĩ phàm nhân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận