Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 1141. Quả quyết xuất kích (4)



Chương 1141. Quả quyết xuất kích (4)




Mặc dù đây chẳng phải là thuật pháp kiếm tu cao minh gì, nhưng nếu có thể nắm chắc ý nghĩa sâu xa của chữ "nhanh", thì cũng có thể phát huy hoàn toàn thực lực của bản thân!
"Phụt."
Nhanh chóng chém ra Quang Nhận, tay trái Lưu Ngọc cầm kiếm đứng thẳng.
Trước người nhanh chóng dựng lên một màn ánh sáng màu bạc khoảng hơn một trượng, khí tức băng hàn nhè nhẹ tỏa ra.
Làm xong những thứ này, dưới cái nhìn chăm chú của hắn, Quang Nhận và cơ hồng thủy lá cây đã gặp nhau.
"Rầm!"
"Keng keng!"
Một tiếng nổ như sấm vang lên, một loạt như tiếng kim loại chói tai ầm vang, trong khoảng thời gian ngắn vẫn vang lên không ngừng.
Cả hai gặp nhau, sau một khắc đã lập tức phân cao thấp!
Quang Nhận mày bạc nhàn nhạt và đám lá cây rực lửa tiêu diệt lẫn nhau, nhưng cơn hồng thủy lá cây cháy hừng hực chỉ bị tiêu tán chừng một phần ba, còn Quang Nhân màu bạc nhàn nhạt đã hoàn toàn bị tiêu tán.
Lửa và băng giao hòa, không khí tràn ngập từng hơi nước, khiến tầm nhìn có hơi không rõ ràng.
Nhưng cơn hồng thủy lá cây đã bị nhỏ đi kia không hề dừng lại, chớp mắt sau đã bao phủ màn ánh sáng màu bạc quanh thân Lưu Ngọc.
"Rầm."
Cả hai gặp nhau, lửa và băng va chạm, phát sinh phản ứng vô cùng kịch liệt.
Mắt trần có thể thấy, cơn hồng thủy lá cây lại lần nữa chiếm thế thượng phong, Linh quang màu bạc bắt đầu lấp lóe.
Chẳng qua so với đòn công kích Quang Nhận, màn sáng này chỉ thuần túy là một loại phòng ngự, cho nên nó vẫn kiên trì thêm được một khoảng một hơi thở nữa.
"Cành cạch."
Sau một hơi, màn sáng màu bạc chợt sụp đổ, vang lên từng tiếng vỡ vụn thanh thúy như thủy tinh vỡ.
Từng mảnh lá cây bị thiêu đốt tới khô héo tạo thành một cơn hồng thủy Hỏa Diễm tiếp tục xông tới, nhưng hình thể của nó đã thu nhỏ bớt lại lần nữa, chỉ còn khoảng một phần ba lúc đầu.
Có màn chắn màu bạc tranh thủ một hơi thở, Lưu Ngọc lập tức lặp lại chiêu cũ.
Lúc này hắn đứng trên giàn giáo sát biên giới, mấy trượng phía sau lưng chính là không khí, phía dưới là hồ dung nham đủ để khiến tu sĩ tan thành tro bụi, đã không thể lui được nữa.
Hắn chỉ có thể nắm chặt Ám Nguyệt kiếm, ở khoảng cách gần thì lần nữa chém ra hơn mười trên trăm Quang Nhận màu bạc.
Một là tạo ra khí tức băng hàn, một là Hỏa Diễm cuồn cuộn, một băng một hỏa gặp nhau lần nữa!
"Ầm!"
Sương mù bốc lên, lúc này đây cuối cùng hắn cũng tiêu diệt hoàn toàn đám lá cây.
Có điều với khoảng cách gần như thế, vẫn có một ít Hỏa Diễm tiêu tán bay đến trên thân thể của Lưu Ngọc, lập tức truyền tới từng đợt nóng bỏng đau đớn.
Chẳng qua một chút thống khổ trên thân thể này, làm sao có thể làm tiêu tan ý chí kiên cường của hắn?
Sắc mặt Lưu Ngọc vẫn như thường, vẻ thống khổ trong mắt chỉ thoáng qua một chút rồi biến mất, lập tức khôi phục lại trạng thái bình thường.
So với nỗi khổ luyện thần, thống khổ trên thể xác thật sự không tính là gì.
Đối phương chỉ cần nghiêm túc công kích là đã lập tức khiến hắn chật vật không chịu nổi, dùng hết chiêu mới có thể hóa giải, đối với lần này Lưu Ngọc cũng rất bất đắc dĩ.
Tu luyện "Tinh Thần chân thân", trước mắt chỉ tương đương với cảnh giới Trúc Cơ trung kỳ, cho dù là công pháp luyện thể đứng đầu từ thời Thượng Cổ, nhưng thực lực cũng chỉ hơn tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ bình thường một chút thôi.
So với cảnh giới Trúc Cơ đỉnh phong, đồng thời còn cầm Linh khí cực phẩm trong tay như Nhậm Hồng Nhan, thì chênh lệch vẫn còn rất lớn.
"Cuối cùng lại phải giả vờ một chút thời gian nữa.”
Gánh nặng trong lòng Lưu Ngọc được giải thoát, hắn lập tức chú ý tới tình hình có hơi không ổn của tên giáo chúng bên cạnh.
Vốn có thể tiến vào bí cảnh, hai người đều được xem là "tinh anh" ở cảnh giới Trúc Cơ kỳ, thực lực không thấp, càng đấu càng khó phân định.
Nhưng khi có sự tham gia cường thế của Nhậm Hồng Nhan, thì tựa như cọng rơm cuối cùng đè chết lạc đà.
Tên giáo chúng này lập tức lộ ra vẻ yếu thế, cho dù có móc ra con át chủ bài chưa lật thì cũng khó mà vãn hồi tình thế suy tàn, đang từng bước tới gần cái chết.
Đồng thời sau khi Lưu Ngọc hóa giải thế công của "cơn hồng thủy lá cây", tính mạng của người này đã như ngàn cân treo sợi tóc, lộ ra rất nhiều sơ hở.
Hai người Thiên Nhất Tông đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, không hẹn mà cùng ra tay phát động tuyệt sát tên giáo chúng này!
Nhậm Hồng Nhan thậm chí còn tạm dừng thế công với Lưu Ngọc, đặt tinh lực chủ yếu của mình vào tên giáo chúng này.
Nàng ta gảy dây đàn, ngưng tụ ra mấy con chim Hỏa Diễm, uy thế kinh người cứ thế mãnh liệt cuộn trào ra.
Mà một gã tu sĩ Thiên Nhất Tông Trúc Cơ hậu kỳ khác đã xuất động ra hai kiện Linh khí pháp khí công kích mãnh liệt, trước người còn lại một vòng pháp khí màu lam bảo hộ quanh người.
"Cơ hội."
Trong mắt Lưu Ngọc sáng ngời, tâm thần và thân thể của hắn vào giờ khắc này đều âm thầm căng chặt.
Trong thần thức, giáo chúng ứng phó với thế công mãnh liệt như vậy của đối thủ đã là dốc hết toàn lực, đối mặt với uy thế kinh người của Hỏa Điểu căn bản là khoanh tay chịu trói!
Một khắc trước khi tan thành tro bụi, thân hình Lưu Ngọc khẽ động!
"Bí thuật Tránh Linh."
Huyết khí tinh túy trong Huyệt Thiên Trung tiêu hao một phần, hai chân bộc phát một động lực kinh người, trong nháy mắt hắn đã nhảy qua một khoảng cách chừng hai mươi trượng, xuất hiện gần sát với chỗ của tu sĩ Thiên Nhất Tông.
Đối phương rõ ràng còn chưa kịp phản ứng, trên mặt còn lưu vẻ vui mừng và tự đắc, sự ngạc nhiên cũng chỉ mới dâng lên được một nửa.
Chẳng qua lúc này, Lưu Ngọc đã không có ý muốn nói nhảm nữa. Hết chương 1141.



Bạn cần đăng nhập để bình luận