Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 687. Lên đài đấu pháp(2)

Chương 687. Lên đài đấu pháp(2)
Bối cảnh như Địch Ninh, chỗ cường đại của Thường Hạo Tư đều lộ ra không sót chút nào.
Mà toàn bộ quá trình, tu sĩ của toàn bộ Nguyên Dương Tông cũng đều bàn tán ầm ĩ, phản ứng cũng không giống nhau.
Những tiếng bàn tán này tuy nhỏ, nhưng tai tu sĩ Trúc Cơ thính cỡ nào chứ? Cùng với việc lớn tiếng nói ra chẳng khác chút gì.
"Thực lực Thường sư huynh thật sự là vô cùng mạnh, nếu đổi lại là ta, chỉ sợ không tiếp nổi quá năm chiêu, Sậu Vũ kiếm quả nhiên danh bất hư truyền."
"Đây chính là chỗ cường đại của kiếm tu sao? Quả thật phương diện công kích còn đột phá hơn nhiều so với pháp tu bình thường."
"Chút trò mèo, không có gì hơn cái này."
Trong đám người, người sợ hãi thán phục cũng có, những người này, phần lớn đều là tu sĩ Trúc Cơ sơ trung kỳ, bởi vì thực lực quá lớn, vốn không nảy sinh ý định ganh đua so sánh.
Người âm thầm so sánh cũng có, loại tu sĩ này đa phần tu vi đều từ Trúc Cơ trung kỳ trở lên, mà thực lực kiềm chế bất phàm, trong đó còn có một bộ phận đang muốn tranh đoạt vị trí dẫn đội, đã coi người kia trở thành đối thủ giả tưởng.
Người khinh thường cũng có, đây là một phần ít tu sĩ, không có nhiều lắm, hoặc là Tam Anh Tứ Kiệt, hoặc là một trong mười hai người được trưởng lão chỉ tên.
Mặc kệ các tu sĩ dưới đài đối đãi như thế nào, cũng không thay đổi được sự thật là Địch Ninh với tu vi Trúc Cơ hậu kỳ bị đánh lụi bại, cũng khiến cho rất nhiều tu sĩ nhận ra sự chênh lệch, dập tắt những suy nghĩ không cần thiết.
Nhưng những việc này cũng không ngăn được những người thực lực không tầm thường kia, tu sĩ thật sự muốn đoạt vị trí dẫn đội lập tức có vài người đi ra khỏi đám đông, đi vào bên dưới đài đấu pháp, bắt đầu khiêu chiến.
"Ta là Mai Chính Sơ, mời Lý sư tỷ chỉ giáo!"
"Tại hạ Trúc Thanh Sơn - Hách Mộng, mời Mã sư huynh ra tay!"
"Tại hạ Mẫn Tú Phong - Vệ Tiểu Cầm, mời..."
Thời gian chỉ có nửa ngày, nhưng không chịu nổi tốn hai, có người đánh qua trận đầu thì liên tiếp có bốn, năm tu sĩ đứng dậy, bắt đầu khiêu chiến với mười hai đài đấu pháp.
"Đài chủ" trên đài đấu pháp, sau mỗi lần nghênh đón khiêu chiến, đều có một khoảng thời gian ngắn nghỉ ngơi để khôi phục pháp lực, cho nên tạm thời không có tu sĩ lên khiêu chiến Thường Hạo Tư nữa.
Những tu sĩ này, đều không có Tam sư huynh Cảnh Vĩnh Thanh.
Ánh mắt Lưu Ngọc quét qua, lập tức nhận ra hắn ta bình chân như vại, đứng trong đám người, dường như không chút nóng vội.
"Trái lại người nào vẫn duy trì vẻ bình thản."
Khóe miệng Lưu Ngọc hơi động, có điều cũng không tính hiện tại ra tay, dù sao còn khoảng hơn năm canh giờ.
Tình huống lý tưởng trong suy nghĩ của hắn chính là, đợi sau khi mười hai tòa đấu pháp đều bị khiêu chiến qua một vòng, tới lúc mình hiểu một chút về thủ đoạn của những "Đài chủ" này, lại lựa chọn một người tương đối dễ đối phó để ra tay.
Cứ như vậy, cũng tiết kiệm được rất nhiều công phu.
Đối mặt với sự khiêu chiến của đồng môn dưới đài, nhóm đài chủ đương nhiên không thể từ chối, thế là hai bên đều không nói nhảm nhiều, qua vài câu xã giao thì bắt đầu ra tay, đấu pháp được triển khai kịch liệt.
"Đinh đinh", "Ầm ầm", "Phốc phốc".
Trong lúc nhất thời, tiếng Linh khí pháp khí, pháp thuật va chạm không ngừng vang lên bên tai.
Vì để tiết kiệm thời gian, năm đài chủ trên đài đấu pháp đồng loạt tiến hành, mười tên tu sĩ trên đài bắt đầu triển khai giao phong kịch liệt, để những người tu sĩ bên dưới đều xem tới hoa cả mắt.
Có vài tu sĩ nhận phải rung động thật lớn, giống như mở ra cánh cửa thế giới mới.
Sau khi hiểu được thực lực của một trong mười hai người mà các trưởng lão chỉ định, đã khuyên một phần lớn tu sĩ không đủ thực lực lui ra, còn lại một phần dám khiêu chiến chứng tỏ họ cũng không phải là kẻ vớ vẩn.
Lúc này vẫn tiếp tục khiêu chiến ít nhất trong lòng họ có chút nắm chắc, thực lực cũng sẽ không quá yếu.
Cho nên trên đài đấu pháp là người ngươi tới ta đi, vẻ ngoài trông thế lực ngang nhau, cho dù là người nào cũng đều không lộ ra vẻ thất bại.
Linh khí thượng phẩm, pháp thuật nhị giai, Linh thú, Linh sủng, kỹ xảo chiến đấu cao minh, cùng các loại xoay chuyển không thể tưởng tượng ra, đủ loại thủ đoạn tầng tầng lớp lớp khiến rất nhiều tu sĩ ở thấy được không ít chỗ lợi.
Lưu Ngọc không chút thay đổi, quan sát tất cả, ánh mắt dao động ở từng đài đấu pháp, thu hết tình huống của từng đài đấu pháp vào trong mắt.
Trong lòng hắn thì tỉnh tảo phân tích tình huống của những tu sĩ này, chú ý tới từng chi tiết nhỏ trong giao chiến của hai bên, ý đồ là lựa chọn ra đối thủ "Phù hợp".
Tu sĩ bình thường, vẫn còn đắm chìm vào trong giao phong kịch liệt của những sư huynh, sư tỷ trên đài đấu pháp, uy năng kinh người giữa những va chạm của Linh khí pháp khí, cùng những biến hóa đa đoan của pháp thuật và điều khiển cao minh.
Mà người có lòng, đều đang lựa chọn đối thủ thích hợp, để chuẩn bị cho chính mình khi lên đài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận