Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 216. Phương thuốc cổ.(2)

Chương 216. Phương thuốc cổ.(2)
Lưu Ngọc xem các loại Linh dược ghi trên da thú. Trong số này, hắn biết mười bảy loại, chỉ có ba loại chưa từng nghe nói, xem ra vẫn có khá nhiều hy vọng có thể tập hợp đủ hạt giống.
“Thôi được, Diệp mỗ thử xem xem có thể cải tiến nó không.”
“Không biết Liễu đạo hữu định giá phương thuốc cổ này bao nhiêu?”
Lưu Ngọc tỏ ra cân nhắc một hồi, cuối cùng mới “gian nan” đưa ra quyết định.
Tu Tiên Giới quả thực có không ít Luyện Đan Sư dựa vào phương thuốc cổ để cải tiến nó thành đan phương đặc biệt của riêng mình, nhờ đó kiếm được đầy bát đầy chậu, thanh danh đại chấn.
Liễu Tuyết Cầm không hề nghĩ nhiều, ngẫm nghĩ đôi chút rồi nói:
“Nếu Diệp đạo hữu có ý thì năm trăm Linh Thạch là được.”
Hiện nay, một đan phương Trúc Cơ kỳ cần tốn tối thiểu một ngàn năm trăm Linh Thạch trở lên nhưng nếu là phương thuốc cổ thì giá trị sẽ thấp hơn nhiều, năm trăm Linh Thạch là giá ưu đãi Liễu Tuyết Cầm nể Lưu Ngọc là Luyện Đan Sư, muốn tạo quan hệ tốt với hắn nên mới ra giá như vậy.
“Đa tạ Liễu đạo hữu thành toàn, vậy ta sẽ lấy phương thuốc cổ này.”
Lưu Ngọc nói xong, cất tấm da thú màu xám vào túi trữ vật, nhặt lấy mười hai khối Linh Thạch trung phẩm trên bàn.
Hoàn thành xong hai giao dịch, đương nhiên đôi bên đều vui vẻ. Liễu Tuyết Cầm là người đón khách tới, tiễn khách đi nên đương nhiên rất khéo léo. Lưu Ngọc cũng muốn nghe một ít những gì người khác mắt thấy tai nghe. Vậy nên cả khách lẫn chủ đều trò chuyện rất vui vẻ.
Sau hai canh giờ, Lưu Ngọc muốn đi mua sắm công pháp, thu thập Linh dược tăng cao tu vi, còn phải chuẩn bị trận pháp và pháp khí phòng ngự, trong lòng nảy sinh ý định ra về.
Đúng lúc hắn định cáo từ thì bỗng nảy ra một ý, hỏi Liễu Tuyết Cầm:
“Không biết dạo này có hội đấu giá nào lớn một chút không? Diệp mỗ mới vừa bế quan xong, có một loại thảo dược tên là Mộc Tâm thảo dùng để tu luyện nhưng tìm mãi không được nên muốn tới hội đấu giá thử thời vận.”
Liễu Tuyết Cầm nghe vậy, đôi mắt hẹp dài liếc nhìn Lưu Ngọc đầy thâm ý nhưng vẫn nói cho hắn biết.
Cứ cách mười năm, Nguyên Dương Tông sẽ lại tổ chức một hội đấu giá quy mô lớn ở phường thị Gia Thái, lần tổ chức gần nhất đã từ chín năm trước, còn nửa năm nữa sẽ tới hội đấu giá tiếp theo.
Sau đó, nàng ta để một tấm thư mời lên bàn, hé nhẹ cánh môi đỏ, nói tiếp:
“Có điều ngưỡng cửa để tham gia hội đấu giá này không hề thấp. Hoặc phải lấy ra được hai ngàn Linh Thạch chứng tỏ tài lực, hoặc phải có thiệp mời do phòng đấu giá phát, hoặc là có lệnh bài thân phận tu sĩ Trúc Cơ của Nguyên Dương Tông thì mới được tham gia.”
“Ngọc Lan Lâu là cửa tiệm làm ăn khá được ở phường thị Gia Thái, mỗi lần tổ chức hội đấu giá, Nguyên Dương Tông đều cho bọn ta vài tấm thiệp mời, Diệp đạo hữu cầm tấm thiệp này đi, dùng nó có thể thoải mái tham gia giao dịch.”
Nụ cười trên mặt Lưu Ngọc không thay đổi khiến người ta không đoán được suy nghĩ trong lòng hắn. Hắn nhận tấm thiệp mời đó nhưng cũng không nói là có dùng nó để đến hội đấu giá hay không.
Hội đấu giá này không phải chuyện bí mật trong giới tu sĩ Trúc Cơ kỳ, chỉ cần nghe ngóng một chút là biết nhưng thời gian hắn Trúc Cơ còn ngắn, có một số thường thức về Trúc Cơ kỳ hắn còn chưa nắm rõ, giờ hỏi một câu như vậy, lập tức để lộ ra không ít thông tin.
Lưu Ngọc đứng dậy, chắp hờ tay nói:
“Vậy thì đa tạ Liễu đạo hữu, tại hạ còn có chuyện quan trọng phải làm, không thể ở lâu, lần sau sẽ nói chuyện phiếm với đạo hữu lâu hơn.”
Hắn nói xong, chắp tay vái rồi đi ra khỏi cửa.
“Xin Diệp đạo hữu chờ một chút!”
“Không biết đạo hữu cảm thấy tài nghệ của đường muội kia của thiếp thân thế nào? Nếu như đạo hữu thấy hài lòng, thiếp thân có thể bố trí một gian phòng để nàng ta phục vụ đạo hữu một phen!”
Liễu Tuyết Cầm thấy Lưu Ngọc định đi, nàng ta đứng dậy nói ra những lời này, giọng điệu mang theo mấy phần quyến rũ.
Đường muội này của nàng ta có tư chất hơi kém, bốn mươi tuổi vẫn chưa đột phá Luyện Khí hậu kỳ. Nếu có thể lôi kéo được một tu sĩ Trúc Cơ kiêm Luyện Đan Sư thì chắc chắn không chỉ phù hợp với lợi ích của nàng ta mà trở thành tiểu thiếp của tu sĩ Trúc Cơ cũng xem như là một kết cục tốt đẹp cho đường muội.
Lưu Ngọc dừng bước, dường như do dự gì đó nhưng cuối cùng vẫn mở cửa đi ra ngoài.
Liễu Tuyết Cầm thấy vậy, đôi mắt đẹp lộ vẻ thất vọng, chỉ có điều dù sao chuyện này cũng không thể ép buộc nhau, nàng ta mấp máy môi, cuối cùng không níu kéo thêm nữa.
Lưu Ngọc đi không dừng chân, rời khỏi Ngọc Lan Lâu.
Hắn thích nữ nhân nhưng cũng không đến mức bụng đói ăn quàng, trước mắt hắn không có ý định qua lại quá sâu với Ngọc Lan Lâu, đối với kiểu nữ nhân chủ động đưa tới này thì xin miễn thứ cho kẻ bất tài.
Ra khỏi Ngọc Lan Lâu, Lưu Ngọc ra vào các cửa tiệm lớn khác trong phường thị Gia Thái nhưng tiếc rằng không hề có cửa tiệm nào bằng lòng bán đan phương Trúc Cơ kỳ, có lẽ lấy Linh thảo năm trăm năm ra có thể đổi được nhưng Linh thảo năm trăm năm không phải thứ đồ phổ biến, có thể thu hút sự chú ý của tu sĩ Kim Đan, nếu dùng nó để đổi đan phương thì không khỏi để lại dấu vết quá rõ ràng.
Cho nên, cuối cùng Lưu Ngọc vẫn dằn ý định này xuống, dù sao cũng đã có hai loại đan dược dùng trong giai đoạn Trúc Cơ sơ kỳ là “Tinh Nguyên đan” và “Bồi Nguyên đan” rồi, nếu vẫn không đủ để hoàn thành việc tu luyện Trúc Cơ sơ kỳ thì đến lúc đó tính sau cũng chưa muộn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận