Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 1255. Ung dung chiến thắng(2)



Chương 1255. Ung dung chiến thắng(2)




Chim màu xanh dương không tránh kịp, lập tức bị phá huỷ mất ba con, còn lại bay tới trước mặt ác quỷ, lại bị bắn tan bốn con.
Thấy sáu con chim màu xanh dương đã bay đến gần trong gang tấc, ác quỷ Kim Đan cảm thấy hơi không ổn, quỷ khí quanh thân cuồn cuộn, nhanh chóng tạo thành một màn chắn trước người.
Nói thì chậm, nhưng xảy ra thì nhanh.
Bằng vào tốc độ ánh sáng, tất cả con chim màu xanh dương đều đụng phải màn chắn, nhưng lại không có tiếng nổ tung truyền đến ngoài dự đoán.
"Xì xì xì"
Tiếng đóng băng vang lên, lớp băng màu xanh đậm không ngừng đông tụ lại, cứ như muốn phong ấn ác quỷ ở bên trong đó.
Lưu Ngọc nhìn từng con chim màu xanh dương nhào đến phía lớp ngoài của ác quỷ Kim Đan, cố gắng phong ấn nó lại, trên mặt hắn không hề dao động mảy may.
"Cũng tạm được tính là kẻ mạnh nhỉ."
Hắn cảm nhận uy năng pháp bảo bản mệnh của đối phương, trong đầu lóe lên ý nghĩ này.
Cuối cùng vẫn do thời gian quá ngắn, pháp bảo bản mệnh của đối phương không phát huy được uy năng quá lớn, hoàn toàn ở trong phạm vi kiểm soát của mình.
Nói thế nào thì Vạn Hồn Phiên cũng là pháp bảo bản mệnh của Hắc Xương, đã được nuôi dưỡng mấy trăm năm, sao có thể đơn giản như vậy?!
Với uy năng hiện nay đối phương đang ra tay, muốn đóng băng được nó thì vẫn còn kém một chút.
Lưu Ngọc đối diện với ánh mắt Bạch Vũ Huyên nhìn qua, lại cười lạnh, pháp quyết trong tay lập tức biến đổi, đánh mấy chục pháp quyết lên Vạn Hồn Phiên.
"Không ổn!"
Bạch Vũ Huyên nhìn thấy nụ cười kia của đối thủ, đột nhiên đáy lòng sinh ra cảm giác không ổn.
Giây tiếp theo, đột ngột xảy ra dị biến!
Quanh thân ác quỷ bị đóng băng, quỷ khí um tùm bất chợt tăng lên, uy thế cũng lên cao kịch liệt.
"Xôn xao."
Trong một chớp mắt, lớp băng vây nhốt ác quỷ Kim Đan vỡ nát thành trăm ngàn mảnh vỡ thật nhỏ.
Dưới ánh nắng, chúng chiết xạ ra sắc thái rực rỡ.
Nhưng trong cảnh tượng có phần xinh đẹp thế này, lại có hai tia màu máu tươi chiếu xạ ra, nhìn từ xa giống như hai cái đèn lồng màu đỏ máu.
Đó là hai con ngươi của ác quỷ!
Lúc này, nó đã phồng lớn đến năm trượng, quỷ khí âm trầm gần như che kín cả nửa bầu trời.
Hung uy ngập trời!
"Rống."
Trong đầu Lưu Ngọc thoáng một ý nghĩ, điều khiển trên Vạn Hồn Phiên, lúc này ác quỷ phát ra một tiếng rống to, tăng tốc đánh tới Bạch Vũ Huyên.
Những nơi nó đi qua, lớp băng dồn dập hòa tan, hóa thành nước đen bẩn thỉu rơi xuống dưới.
"…."
Trong miệng ác quỷ phát ra sóng âm, có hiệu quả chấn động tâm phách con người, khiến Bạch Vũ Huyên có hơi hoảng hốt trong một chớp mắt.
Sau một chớp mắt kia, ác quỷ đã tới tận trước mắt nàng ta.
"Nguy rồi."
Bạch Vũ Huyên tái người biến sắc.
Nàng ta biết rõ, bây giờ không phải lúc nương tay, bất đắc dĩ muốn dùng át chủ bài áp đáy hòm!
"Không tệ, quả nhiên Thanh Dương có thủ đoạn, không khiến cho chúng ta thất vọng."
Nghiêm trưởng lão nhìn Lưu Ngọc đại chiếm thượng phong bên trên không trung, lão khe khẽ gật đầu, lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Mặt già nhịn không được mà lộ ra mấy phần ý cười, ông ta đã biết Nghiêm gia không hề nhìn lầm người, với biểu hiện của Lưu Ngọc, hẳn là đặt tiền cược đúng chỗ rồi.
"Chỉ bằng một món pháp bảo đã chiếm luôn thế thượng phong, quả thực biểu hiện này rất đáng được chú ý."
"Chỉ là pháp bảo này…"
"Sử dụng ở trước mặt mọi người, sợ rằng sẽ dẫn đến chuyện một vài người lên án."
Lý Trường Không nhìn Vạn Hồn Phiên quỷ khí âm trầm, nhíu mày, trong lời nói có ý riêng.
"Một món pháp bảo mà thôi, không thể nói lên điều gì cả."
"Không phải còn có hai lão già chúng ta ở đây sao?"
"Chờ một lúc nữa, nếu người nào dùng lý do này để nói, cứ mạnh mẽ đánh trả lại là được rồi."
Nghiêm trưởng lão không thèm để ý chút nào.
Lúc này lão nhìn Lưu Ngọc, ngược lại càng nhìn càng thuận mắt.
Mà bên kia, đám người Tôn Trạch Khôn trơ mắt nhìn Bạch Vũ Huyên rơi vào hạ phong, sắc mặt lại khó coi.
"Hừ, chẳng trách dám đề xuất cách thức dùng đấu pháp quyết định vị trí viện trưởng thuộc về ai."
"Thì ra đã chuẩn bị sẵn một món pháp bảo có uy năng vô cùng lớn."
"Thoạt nhìn pháp bảo này thuộc về ma đạo, người sử dụng khó tránh khỏi chuyện tâm thuật bất chính."
Thấy Bạch Vũ Huyên rơi vào thế hạ phong, có trưởng lão biệt viện cực đoan dùng chuyện này làm cớ, đã nghĩ kỹ xem lát nữa nên chỉ trích thế nào.
"Chưa chắc Bạch sư muội sẽ thua."
Sau một lát giao lưu ngắn ngủi, các trưởng lão quan sát tiếp tục ngậm miệng không nói, ngưng thần quan sát trận đấu pháp phía trên.
...
Ác quỷ cao chừng khoảng năm trượng, đồng tử đỏ tươi quỷ khí lượn lờ, vừa bước vào phạm vị bốn trượng quanh Bạch Vũ Huyên.
Trong không gian mấy chục trượng chung quanh ngay lập tức xuất hiện từng đoá từng đoá sương hoa màu lam.
Gió lạnh thổi qua, cứ từng đóa rồi từng đóa sương hoa liên tiếp rơi xuống thân thể cao lớn của ác quỷ, làm cho cảnh tượng giống như là đặt mình vào vũng bùn, tốc độ trở nên vô cùng chậm rãi.
Vốn dĩ là nhiệt độ bình thường, lập tức hạ xuống dưới không độ.
Sương Hoa Mãn Thiên!
Đây chính là thần thông bản mệnh Bạch Vũ Huyên đạt được khi Kết Đan, có thể công có thể thủ, công năng cực kỳ toàn diện, đồng thời bổ sung qua lại cho công pháp.
Lúc này vừa sử dụng thần thông bản mệnh đã lập tức hóa giải nguy cơ.
Nhân cơ hội này, Bạch Vũ Huyên nhanh chóng lui nhanh về sau, kéo dài khoảng cách với ác quỷ.
Đồng thời pháp bảo phi kiếm lam đậm rời khỏi tay, hóa thành một tia lưu quang lam đậm, đâm về phía vị trí trái tim của ác quỷ.
Vì hiệu quả của thần thông "Sương Hoa Mãn Thiên", tốc độ của ác quỷ Kim Đan trở nên vô cùng chậm chạp, cho dù Lưu Ngọc rất cố gắng điều khiển, nhưng vẫn không kịp phản ứng.
"Phốc."
Lưu quang lam đậm xuyên qua lồng ngực nó, để lại một lỗ thủng lớn chừng miệng chén.
Ngay lập tức, uy thế của ác quỷ bắt đầu suy sụp.
"Thành công?"
Trong lòng Bạch Vũ Huyên vui mừng, nhưng vẫn không thả lỏng cảnh giác, nàng ta vẫn cảm thấy nó không dễ giải quyết như thế.
Nhưng một khắc sau, đôi mắt sáng của nàng ta ngưng tụ, cau mày lại.
Chỉ thấy Lưu Ngọc ung dung không vội mà đánh mấy pháp quyết lên Vạn Hồn Phiên. Hết chương 1255.



Bạn cần đăng nhập để bình luận