Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 416. Kẻ thẳng được tất cả(2)

Chương 416. Kẻ thẳng được tất cả(2)
Bức tường đất vừa dâng lên, Diêu Vân Tùng vẫn còn muốn làm gì đó, nhưng không đợi hắn ta phản ứng, Âm Lôi Tử đã tiếp xúc với Thủy Kính.
“Ầm ầm ầm.”
Ba tiếng nổ liên tiếp vang lên, ba tia điện quang đen nhánh sáng lên, mạnh mẽ nổ tung trên Thủy Kính cách Diêu Vân Tùng không xa, có thể nói là rất gần.
Lôi điện cuồng bạo như Thần Tiêu Cuồng Lôi, chỉ là màu sắc khác nhau, hơn nữa sức mạnh cũng nhỏ đi rất nhiều.
Nhưng Thanh Ngưng Thủy Kính phù cũng không phải là trận pháp ở mỏ quặng, lực phòng ngự của hai thứ này chênh lệch rất lớn.
Dưới ba đám lôi điện cuồng bạo, Thủy Kính màu xanh nhanh chóng bị phá hủy, sức mạnh còn lại nhanh chóng tấn công Diêu Vân Tùng.
Bức tường đất được ngưng tụ mà thành từ Thổ Tường thuật giống như một tờ giấy bình thường, nó dễ dàng bị phá hủy, và sức mạnh còn thừa lại sẽ đánh vào Diêu Vân Tùng.
Thần sắc hắn ta kinh hãi, nhìn thấy một màn này, hắn ta theo bản năng lấy ra một kiện pháp khí thượng phẩm chắn trước người.
“Rầm.”
Sức mạnh còn lại của Âm Lôi Tử đánh vào khiên, khiến cho Linh quang của nó trong nháy mắt dập tắt thành nhiều mảnh, cuối cùng sức mạnh còn dư lại mang theo mảnh pháp khí lớn nhất liên tiếp oanh kích vào người Diêu Vân Tùng, đánh bay hắn ta trong nháy mắt.
“Phụt.”
Một búng máu phun ra trên không trung, thoạt nhìn trông rất đẹp mắt.
Sau một kích này, Diêu Vân Tùng trực tiếp bị đánh bay hai ba mươi trượng, bị thương không nhẹ, nhưng nhờ phản ứng kịp thời mà hắn ta không mất bị mất sức chiến đấu.
Hắn ta biết lúc này cực kỳ nguy hiểm, không có thời gian để kêu rên, thắt lưng hơi dùng sức bò lên, khống chế pháp khí xoanh quanh hồng y nam tử.
Sức mạnh của Âm Lôi Tử chung quy vẫn kém hơn một vài phần, nhất là dưới tình huống tu sĩ Trúc Cơ có phòng bị, hiệu quả chỉ có thể nói là tạm được.
Cho dù là ba viên liên tiếp thì cũng không thể khiến cho Diêu Vân Tùng trọng thương.
Nhưng cuối cùng vẫn có một chút hiệu quả, trong khoảnh khắc bị đánh bay đó, Diêu Vân Tùng đã mất quyền khống chế pháp khí.
“Nhân lúc hắn ta bị thương, đòi mạng hắn!”
Hồng y nam tử nở một nụ cười quái dị, nhân cơ hội này phát động tấn công mãnh liệt, Hồng Sắc Cốt Trảo và Phấn Hồng Chiết Phiến nhanh chóng đánh bay pháp khí của Diêu Vân Tùng, sau đó không dừng lại mà bay đến phía hắn ta, muốn một kích chém đầu.
Diêu Vân Tùng thấy tình cảnh này hồn bay phách lạc, vội vàng khống chế hai kiện pháp khí muốn ngăn chặn, nhưng đã chậm.
Thanh Hoàng Sắc phi kiếm kia vốn chỉ là pháp khí thượng phẩm, trải qua lần giao chiến trước đó đã bị tổn thương, trải qua lần “trọng kích” vừa rồi, Linh quang của nó lại càng yếu hơn, rơi xuống đất vàng.
Bất luận hắn ta ra lệnh như thế nào, thì nó đều không có phản ứng.
Chiết Phiến lấp lánh ánh đỏ màu máu càng ngày càng gần, trong mắt Diêu Vân Tùng dần dần trở nên lớn hơn.
Hắn ta xuất ra các loại pháp khí cấp thấp hoặc là Linh phù muốn chặn lại, nhưng đều không có hiệu quả, dùng thần thức truyền âm cho Lưu Ngọc, cũng không nhận được phản hồi.
Trong đôi mắt tuyệt vọng và sợ hãi của hắn ta, Phấn Hồng Chiết Phiến lấp lánh huyết quang ngày càng lớn dần, dần dần chiếm toàn bộ tầm nhìn của hắn ta.
“Xẹt.”
“Xẹt.”
Phấn Hồng Chiết Phiến xuyên qua lá chắn như không có chuyện gì, cắt ngang đầu hắn ta, hắn ta phun ra một mảng lớn máu tươi nóng hổi, bắn tung tóe trên mặt đất cát.
Vết chém trơn nhẵn tinh tế, thi thể bị mất đầu ngay lập tức ngã xuống mặt đất, tạo ra một tiếng bịch.
“Ha hả.”
Sau khi giết chết Diêu Vân Tùng, hồng y nam tử nhanh chóng khống chế pháp khí quay trở lại bên cạnh, trên mặt lộ ra ý cười tàn nhẫn, xoay chuyển ánh mắt nhìn Lưu Ngọc, nỗ lực kinh động kẻ địch còn lại.
Lúc này đây hắn ta lại dấy lên hy vọng, nhân lúc thời gian bí pháp còn chưa trôi qua, hắn ta sẽ dùng thứ này để uy hiếp giết người, muốn dọa lui tu sĩ Nguyên Dương Tông này.
Ngay trong khoảnh khắc đầu Diêu Vân Tùng rời khỏi thân thể, Tử Mẫu Truy Hồn đao “trùng hợp ngẫu nhiên” bào mòn Thập Tự Phong Nhận chém về phía hồng y nam tử.
Đối với ánh mắt miệng cọp gan thỏ hắn làm như không thấy, loại bí thuật giống như này bình thường sẽ kéo dài không được bao lâu, Lưu Ngọc cảm giác được khí thế của hồng y nam tử đã vượt qua đỉnh cao nhất.
Giết chết người này nên nhanh không nên chậm, thần thức quét xung quanh với phạm vi lớn nhất, xác định phụ cận không có tu sĩ khác.
Lưu Ngọc thu hồi Diệu Kim cung, vỗ túi trữ vật lấy ra Ly Huyền kiếm, trạng thái pháp lực dạng lỏng không hề keo kiệt mà rót vào bên, sau đó hắn ném ra trước người rồi trực tiếp thi triển Linh khí Hóa Hình thuật mạnh mẽ nhất.
Linh khí hóa thành hư ảnh của một con yêu thú Hỏa Liệt Điểu, bao bọc Ly Huyền kiếm trong đó, tản ra khí tức cường đại của yêu thú nhị giai hậu kỳ, đánh về phía hồng y nam tử.
Bạn cần đăng nhập để bình luận