Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 634. Tiên lộ chật hẹp(4)

Chương 634. Tiên lộ chật hẹp(4)
“Để thể hiện sự khích lệ, lần này sẽ mở ra đổi Kết Kim đan!”
"Hơn nữa nếu khi chém giết địch nhân mà thu được tài nguyên tu tiên thì đều quy thành các ngươi tự mình thu thập được, không cần giao nộp tông môn."
“Sự suy thịnh của tông môn sẽ được quyết định ở lần này.”
Giọng nói của Trường Phong chân nhân như vang chuông đồng, vang dội mà tự tin, vang vọng đến khắp mọi ngóc ngách.
Thanh âm này tựa hồ ẩn chứa lực lượng kỳ dị, làm cho người nghe đều chấn động cả tinh thần, giống như bị cổ vũ một cách vô hình, nâng cao ý chí chiến đấu lên mức cao nhất!
Tu sĩ vốn mang thái độ tiêu cực, giờ phút này cũng đã trở nên tích cực hơn nhiều.
Tu sĩ vốn có dã tâm không nhỏ, đã định nhân lúc ở trong "hỗn loạn" này để mưu cầu cơ duyên, giờ phút này ánh mắt của họ càng cháy bỏng, giống như mấy tên ăn chơi bị nhốt trong nhà mấy tháng, lại vô tình nhìn thấy tuyệt thế mỹ nhân vậy.
Ngay đến cả Lưu Ngọc, nội tâm hắn cũng không tự chủ được mà dâng lên một luồng ý chí chiến đấu, muốn lập tức đi giết địch lập công.
Nhưng từ trước tới nay hắn đều tu luyện Tôn Thần diệu pháp, thần thức bẩm sinh đã mạnh mẽ, vẫn giúp hắn bảo trì vài phần thanh tỉnh.
“Cưỡi gió đạp mây mà không cần dựa vào bất cứ thứ gì.”
Âm thầm vận chuyển một đoạn pháp quyết trên Tôn Thần diệu pháp, một cảm giác lạnh lẽo dâng lên trong nguyên thần, cuối cùng nuốt trọn sự nóng bỏng trong ánh mắt của hắn.
Hắn chú ý tới ba "đồng đội" của mình, bất kể là Giang Thu Thủy, Nhan Khai hay Thôi Lượng thì trong mắt họ đều dâng lên ý chí mạnh mẽ cùng ý chí chiến đấu.
Điều này làm cho trong lòng hắn cả kinh, càng thêm kiêng kỵ đối với Trường Phong chân nhân, hạ quyết tâm muốn giảm bớt tiếp xúc với lão.
Đồng thời Lưu Ngọc cũng suy đoán, loại năng lực kích thích ý chí chiến đấu của tu sĩ này thậm chí còn có vài phần hiệu quả pháp thuật của việc khống chế nhân tâm, hẳn là thần thức bí pháp.
Nói như vậy thì Trường Phong chân nhân cũng tu luyện công pháp có thần thức!
"Chỉ là không biết so sánh với Tôn Thần diệu pháp thì bên nào ưu, bên nào kém?"
Hắn âm thầm nghĩ.
Lúc này, Trường Phong chân nhân lại làm một động tác.
Chỉ thấy bàn tay lão hạ xuống, đám tu sĩ Trúc Cơ phía dưới lập tức dừng lời đang nói trong miệng, đồng thời ánh lửa chảy bỏng trong mắt họ cũng chậm rãi biến mất.
Cả hai lần biến hoá đều xảy ra trong vô thức, thay đổi một cách khó có thể nhận thấy. Rất ít người trong đám tu sĩ Trúc Cơ phát hiện ra sự biến hóa vừa rồi.
Những thứ này đều bị Lưu Ngọc nhìn thấy, trong lòng hắn thầm rùng mình, âm thầm kinh hãi thủ đoạn của tu sĩ Kim Đan.
"Được rồi, một trăm năm mươi đệ tử được đọc tên dưới đây, theo chúng ta cùng đi đến Yến quốc."
"Những đệ tử nào không được đọc tên thì dừng lại tại chỗ chờ đợi."
"Tiếp sau đây sẽ có trưởng lão sắp xếp nhiệm vụ cho các ngươi, qua một khoảng thời gian nữa, các ngươi sẽ đi cùng với tiểu thế lực tại Thanh châu, chỉ phụ thuộc vào thời gian sớm hay muộn mà thôi."
Trường Phong chân nhân nói ra đại khái sắp xếp, về phần sắp xếp cụ thể hơn thì có lẽ là phải đến trên đường, có lẽ phải đến đích sau đó mới nói.
“Đệ tử tuân mệnh!”
Trên đạo trường, chúng tu sĩ đồng loạt nói.
Trường Phong chân nhân thấy vậy, trong miệng bắt đầu đọc hàng loạt các tên của một đám tu sĩ, tốc độ nói không nhanh không chậm không lặp lại, liên tiếp đọc ra một trăm năm mươi cái tên.
Lưu Ngọc, Giang Thu Thủy, Nhan Khai, Thôi Lượng bốn người đều ở trong đó, cũng không biết là may mắn hay là bất hạnh.
Theo một danh sách những cái tên bị đọc lên, hai trăm tên tu sĩ Trúc Cơ chia làm hai bên phân biệt rõ ràng, một bên một trăm năm mươi người, một bên năm mươi người.
Điều đáng nói là, Triệu Vô Cực, Chu Trác Phong, Bạch Vũ Huyên, Tần Thanh và các tu sĩ khác nằm trong Tam Anh Tứ Kiệt cũng được phân vào danh sách một trăm năm mươi tu sĩ đi trước.
Xem ra sự tình lần này được tông môn thật sự coi trọng mà trước nay chưa từng có, do Trường Phong chân nhân tự mình quản lý, bất kể là có quan hệ gì thì cũng không đi cửa sau được.
Lưu Ngọc âm thầm nghĩ.
"Cũng sắp đến giờ rồi, chúng ta lập tức xuất phát thôi."
Mười vị Kim Đan trưởng lão phía trên gật gật đầu với nhau, cuối cùng vẫn là Trường Phong chân nhân lấy ra một thứ pháp bảo có hình dáng như phi thuyền được sơn màu bạc toàn thân.
“Linh hạm Thương Ngô!”
Thôi Lượng kêu lên khe khẽ.
Cả ba người Lưu Ngọc, Giang Thu Thủy, Nhan Khai nghe vậy thì nhìn qua.
“Thôi sư huynh biết đại danh của món pháp bảo này sao? Không ngại thì nói thử xem.”
Nhan Khai mở miệng hỏi.
Vẻ mặt Lưu Ngọc khẽ động, hắn cũng đã từng nghe nói qua đại danh của bảo vật này, nhưng chân chính nhìn thấy thì vẫn là lần đầu tiên.
Pháp bảo này vừa nhìn đã biết là loại dùng để phi độn, không biết có công hiệu thần kỳ gì, vì thế hắn cũng nhìn về phía người đứng trước.
Thôi Lượng ở Trúc Cơ thời gian lâu nhất, đương nhiên là càng hiểu rõ về tình hình ở trong tông môn hơn nhiều.
"Linh hạm này tên là Linh hạm Thương Ngô, được luyện chế để tông môn có thể sử dụng trong tình huống đặc biệt, mỗi ngày có thể đi xa tới bốn vạn dặm."
"Buổi sáng ngao du trên Bắc Hải, tối đến đã sống ở Thương Ngô, tốc độ nhanh như vậy, cái tên Thương Ngô cũng bởi vậy mà được sử dụng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận