Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 1099. Âm thầm xuất hiện lo lắng (4)



Chương 1099. Âm thầm xuất hiện lo lắng (4)




Nhìn qua phương hướng mà Tiểu Thanh biến mất, Lưu Ngọc hài lòng gật nhẹ đầu, sau đó hắn dùng thần thức khẽ hủy bỏ "bức tường thần thức".
Lúc này, thần thức của Đường Thiên Bảo đúng lúc truyền âm tới.
"Tụ hợp cùng ta, chuẩn bị động thủ!"
Nhận được truyền âm, Lưu Ngọc, Tử Sam và đám người Dương thúc lập tức chạy đến chỗ Đường Thiên Bảo, bảy người lại hội tụ đến một chỗ cùng với nhau lần nữa.
Dùng thần thức trao đổi nhanh với nhau xong, không nhận ra vấn đề gì.
"Ầm!"
Lúc này, phương hướng chỗ Linh dược viên truyền tới tiếng ầm vang thật lớn.
Sau khi sử dụng Phá Cấm châu tam giai, trận pháp ở Linh dược viên lung lay sắp đổ, bốn người Thiên Nhất Tông đang dùng toàn lực tiến công, có thể thấy việc công pháp chỉ còn là chuyện một sớm một chiều.
Đây cũng là chuyện bình thường.
Đầu tiên trận pháp này đã tồn tại hơn ba ngàn năm, cho dù Thánh Hỏa Giáo có tu sĩ tiến vào mỗi trăm năm, bảo tồn một lần.
Nhưng khi Thánh Hỏa Giáo dần dần sụp đổ, việc bảo tồn này có còn hiệu quả hay không thì vẫn rất khó nói.
So với những trận pháp tam giai bình thường khác, các phương diện của trận pháp này đều đã kém đi không ít.
Thứ hai là không có tu sĩ bảo vệ, thiếu đi sự linh động, uy năng đương nhiên cũng giảm xuống nhiều.
Đủ loại nguyên nhân chống chéo phía sau nữa, cho nên việc bốn người Thiên Nhất Tông có thể công phá cũng không có gì là lạ.
Mặc dù thần thức đã thu hết tất cả vào đáy mắt, nhưng bề ngoài Lưu Ngọc cũng giống như những người khác, bày ra vẻ khó hiểu và ngạc nhiên.
"Không tốt, vậy mà đối phương lại có thể công phá trận pháp của Linh dược viên nhanh như vậy!"
Đường Thiên Bảo cau mày.
"..."
Mặc dù có Đường Thiên Bảo thông báo, biết được tu sĩ Thiên Nhất Tông có mang theo Phá cấm châu tam giai.
Nhưng đối với việc đối phương có thể nhanh chóng công phá trận pháp tam giai của Linh dược viên như vậy, đám người Dương thúc vẫn cảm thấy ngạc nhiên và khó hiểu vô cùng.
Sau khi ngạc nhiên chính là phẫn nộ!
Bí cảnh ở nơi này chính là do tổ tiên Thánh Hỏa Giáo dày công tạo dựng, trong mắt tu sĩ Thánh Hỏa Giáo, nơi này đương nhiên là tài sản của giáo phái.
Hành vi của Thiên Nhất Tông không khác nào việc nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, là hành vi cướp bóc trắng trợn.
Huống chi, vụ thu hoạch bên trong bí cảnh còn liên quan tới mấy chục năm hoặc trăm năm phát triển của giáo phái.
"Tuyệt đối không thể để đối phương thực hiện được!"
Đám người Đường Thiên Bảo, Dương thúc liếc nhìn nhau, bọn họ đều thấy được sự kiên định trong mắt đối phương.
Thầm nghĩ lực chú ý của đối phương đã bị Linh dược viên hấp dẫn, có khả nẵng sẽ buông lỏng cảnh giác với xung quanh, cho nên Đường Thiên Bảo một mình xông lên phía trước, nhanh chóng dẫn đầu bọn họ bay về phía Linh dược viên.
Trải qua nhiều năm trốn trốn tránh tránh đã khiến cho tu sĩ Thánh Hỏa Giáo quen thuộc với loại phương thức bí mật này, cho nên tốc độ càng tăng nhanh thì đồng thời động tĩnh phát ra càng nhỏ.
Một lát sau, khoảng cách đến Linh dược viên chỉ còn khoảng hai dặm.
Mà lúc này, không cần dùng thần thức nhìn qua, Lưu Ngọc cũng đã nhìn thấy tình huống rõ ràng của Linh dược viên.
Trận pháp đã bị tu sĩ Thiên Nhất Tông phá hủy hoàn toàn, Nhậm Hồng Nhan dẫn theo ba sư đệ sư muội, đang muốn tiến vào hái Linh dược trong Linh dược viên.
"Không tốt."
"Không thể để chúng tiến vào Linh dược viên."
Bảy người không hẹn mà cùng tăng tốc bước chân.
Đối với nguyên nhân tại sao phải đối phó với tu sĩ Thiên Nhất Tông, việc bản thân là “chủ nhân” phải xua đuổi “đạo tặc” xông vào trong nhà chỉ đứng thứ hai, quan trọng nhất vẫn là những tài nguyên bên trong Linh dược viên.
Nếu để đối phương tiến vào Linh dược viên, một khi đấu pháp ở đó, mặc kệ kết quả thế nào, Linh thảo Linh dược bên trong đều sẽ gặp phải cảnh bị tàn phá nghiêm trọng.
Cuối cùng cho dù giết được bốn người của Thiên Nhất Tông, bọn họ cũng chưa chắc đạt được mục đích.
"Là ai?"
Khiến cho đám người Đường Thiên Bảo không ngờ tới chính là, từng cây Linh thảo Linh dược với giá trị cực cao đang ở ngay trước mắt mình, mà Nhâm Hồng Nhan cũng đang thả lỏng cảnh giác với xung quanh.
Nhóm người Thánh Hỏa Giáo vừa mới vào hai dặm bên trong, nàng ta đột nhiên quay đầu nhìn về phương hướng bảy người đang trốn, thấp giọng quát.
Có vết sẹo trên mặt, sắc mặt lạnh lùng không hề bối rối.
"Cẩn thận, có tu sĩ khác, mau chóng kết trận!"
Nhậm Hồng Nhan tỉnh táo ra lệnh.
So với nàng ta, định lực của ba người Thiên Nhất Tông kia kém hơn rất nhiều, bọn họ đã bị từng cây Linh thảo, Linh dược với giá trị không nhỏ hấp dẫn, cho nên có hơi không dời mắt nổi.
Nhưng vừa nghe vậy, ba vị nữ tử ôn nhu nhanh chóng giật mình tỉnh lại, đứng ở vị trí thích hợp đã từng tập luyện trước đó.
Trong mắt Lưu Ngọc, bốn tu sĩ Thiên Nhất Tông mặc y phục trắng kết thành một trận pháp bốn người đơn giản khá giống "Tứ Tượng trận", đứng ở từng góc cạnh hỗ trợ lẫn nhau.
Dù công kích từ bất kỳ phương hướng nào, ba người khác đều có thể kịp thời cứu viện, cùng phòng ngự cùng chia sẻ áp lực.
Bốn người đồng tâm hiệp lực liên hợp lại, phát huy thực lực cao hơn từng người ứng chiến rất nhiều, tuyệt đối không thể coi thường.
Ngược lại, đám tán tu tâm tư khác biệt không thể nghi ngờ chính là một đám ô hợp.
"Động thủ!"
Ý thức được nhóm người của mình bị phát hiện, cộng thêm bên đối phương đã công kích vào bên trong, Đường Thiên Bảo dứt khoát không tiếp tục ẩn núp nữa, trầm giọng hạ lệnh.
"Vèo vèo."
Hoàn toàn không có ý định nói nhảm, hắn ta cầm Linh khí phi kiếm màu vàng đất, đưa tay chém ra mấy đạo kiếm khí diễm lệ.
Sau đó, hắn ta không còn lẩn trốn nữa, ngược lại nhanh chóng bay tới gần một trong bốn người của Thiên Nhất Tông. Hết chương 1099.



Bạn cần đăng nhập để bình luận