Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 133. Tình báo(2)

Chương 133. Tình báo(2)
Chương 136: Tình báo(2)
Dứt lời, Ngũ Xương híp đôi mắt, trong ánh nhìn dành cho Phong Quảng U chất chứa vẻ tàn nhẫn, hắn ta đẩy một cái rồi dắt Phong Quảng U theo bên cạnh, bày bố một kết giới cách âm rồi bắt đầu nghiêm hình tra tấn.
Còn về việc khi trước hắn ta có chút khâm phục Phong Quảng U, đặt lên bàn cân so sánh với tiền đồ của mình thì đương nhiên là chẳng đáng để nhắc tới, chút khâm phục đó đã bị vứt lên chín tầng mây từ đời nào rồi.
Sắp xếp xong việc thẩm vấn Phong Quảng U, Lưu Ngọc quay đầu, nhìn Phong Quảng Tú, hắn thu lại nụ cười, lạnh lùng nói:
“Quảng Tú đạo hữu cân nhắc ra sao rồi? Đã nghĩ xem phải nói thế nào chưa?”
“Nếu như đạo hữu vẫn chưa suy nghĩ kĩ, Lưu mỗ có thể giúp cô nương nhớ lại!”
Dứt lời, Tử đao của Tử Mẫu Truy Hồn đao kề bên cổ Phong Quảng Lâm loé sáng, hắn còn cứa một đường trên vai của hắn ta, khiến hắn ta kêu lên thảm thiết.
“Xin đừng!”
Thấy đệ đệ mình bị ác tặc giày vò, trên khuôn mặt Phong Quảng Tú hiện lên vẻ đau xót, cứ như chính mình là người bị thương, vội vàng sốt sắng nói:
“Ta nói! Ta nói là được mà! Đừng làm Quảng Lâm bị thương nữa, nó chỉ là đứa trẻ thôi mà!”
“Thiếp thân sẽ nói hết mọi chuyện mà ta biết, tuyệt đối sẽ không giấu giếm lừa gạt!”
“Chỉ xin đạo hữu có thể tha cho Quảng Lâm, nó vô tội!”
Khóe mắt Phong Quảng Tú ngấn lệ, khẽ nấc từng tiếng, lời nói cũng bị ngắt quãng.
Sau đó nàng ta ngẩng đầu nhìn Lưu Ngọc bằng ánh mắt cầu xin, mong có được sự đảm bảo của hắn.
Vẻ mặt Lưu Ngọc vô cùng bình tĩnh, dáng vẻ khóc lóc kiều diễm đáng thương của Phong Quảng Tú chẳng hề khiến hắn lay động, so với đạo trường sinh, thì nữ nhân có đẹp đến nhường nào cũng chẳng lung lay được quyết tâm của hắn.
“Những lời Lưu mỗ vừa nói vẫn còn đó, nhưng nếu như tin tức của Quảng Tú đạo hữu có điều gì dối trá.”
“Vậy thì đệ đệ thiên tài của đạo hữu phải chịu khổ rồi!”
Lưu Ngọc nhìn Phong Quảng Lâm đang kêu la thảm thiết, lạnh lùng nói.
Nói xong hắn bóp chặt một pháp quyết đơn giản, vẫy tay bày bố một kết giới cách âm, vây lấy hai người ở phía trong.
Phong Quảng Tú nghe thế thì cúi đầu, im lặng mất một hồi.
Sau đó nàng ta ngẩng đầu lên như đã hạ quyết tâm, để lộ phần cổ mảnh khảnh trắng muốt, cánh môi phớt đỏ mấp máy, nói với Lưu Ngọc:
“Chuyện phải kể từ ba tháng trước, khi trận chiến giành cuốn bí tịch về mỏ quặng Linh Thạch ở giới tu tiên của Sở quốc nổ ra chưa bao lâu, vào đêm nọ có một tu sĩ thần bí đến, muốn thăm hỏi tộc trưởng...”
“Vị tu sĩ Hợp Hoan Môn mặc chiếc áo choàng đen, đội nón rộng vành có thể tránh bị người khác thăm dò thần thức, ấn tượng sâu sắc nhất là hắn ta có cặp mắt hoa đào, à phải rồi, người đó có chất giọng nhẹ nhàng.”
“Có tổng cộng năm tu sĩ Hợp Hoan Môn, có ba tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ, hai tu sĩ Luyện Khí trung kỳ, người có tu vi cao nhất là tu sĩ có đôi mắt hoa đào tiếp xúc đầu tiên với bọn ta, người đó có tu vi Luyện Khí tầng chín.”
“Tu sĩ Hợp Hoan Môn ẩn mình tại Dương Giác sơn cách khu vực Hoàng sơn không xa, dường như còn liên quan đến một thế lực nào khác.”
Phong Quảng Tú chậm rãi kể lại hết những tin tức mà mình biết.
Quá trình liên lạc và các hành động từ lúc bắt đầu cho đến bây giờ, ngay đến cả chuyện tập kích Linh dược viên vào hai ngày trước cũng không hề giấu giếm, cuối cùng nói ra tung tích của tu sĩ Hợp Hoan Môn.
Lưu Ngọc khoanh tay trước ngực, khẽ gật đầu, suy ngẫm kỹ càng. Những điều Phong Quảng Tú nói khớp với những gì hắn biết được, đến chuyện tập kích Linh dược viên cũng không che giấu, sau khi xem xét các chi tiết cũng không phát hiện lỗ hổng nào, xem ra là không có nói dối.
Còn về thế lực nào đó mà nàng ta nói, hẳn là Đồng Tu Hội.
Nhưng điều khiến Lưu Ngọc bất ngờ là nàng ta không tham gia tập kích Linh dược viên, chưa từng gặp tu sĩ Hợp Hoan Môn, bởi thế cũng không biết gì về pháp khí hay công pháp của đối phương, điều này có hơi đáng tiếc.
“Dương Giác sơn, mắt hoa đào, giọng nói nhẹ nhàng.”
Lưu Ngọc ghi nhớ những tin tức mà Phong Quảng Tú nói, rồi vẫy tay gỡ bỏ kết giới cách âm.
Mặc dù trong lòng hắn căn bản đã nhận định nàng ta không hề che giấu hay nói dối, nhưng Lưu Ngọc sẽ không vì vậy mà lơ là.
Đợi tin tức Ngũ Xương thẩm vấn xong, là thật hay là giả chớp mắt sẽ rõ.
Nghĩ như vậy, Lưu Ngọc quay đầu nhìn về phía Ngũ Xương.
Chỉ thấy bên trong màng cách âm Ngũ Xương đang dùng các loại thủ đoạn tra tấn đối với Phong Quảng U, tu sĩ Phong gia thông thạo ngoại công lại bị tra tấn dằn vặt đến mức người không ra người.
Phong Quảng U lúc này ngã xuống đất lăn lộn, đầu tóc bê bết máu, y phục rách rưới, dính đầy máu và bùn đất, giống như một tên tù nhân tuyệt vọng trong nhà giam.
Mặc dù có màng chắn cách âm nên không thể nghe thấy âm thanh, nhưng từ khẩu hình có thể thấy âm thanh gào khóc tang thương của người này hẳn là không nhỏ, nỗi đau mà Phong Quảng Lâm phải chịu không là gì so với hắn ta.
“Ngũ sư đệ này cũng không biết học ở đâu tới những thủ đoạn này, những kiểu tra tấn như này quả thật là không ít, bày ra hết kiểu này tới kiểu khác.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận