Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 558. Dụ rắn ra khỏi hang(3)

Chương 558. Dụ rắn ra khỏi hang(3)
Sau ba canh giờ, ba người đi vòng qua một đầm lầy nhỏ đi vào một khu rừng, Thanh Tùng lão đạo đi bộ dẫn đường ở phía trước cuối cùng cũng dừng lại.
“Hai vị đạo hữu, phía trước không xa là Hắc Xà đầm, vật bần đạo muốn tìm và Âm Minh Linh Xà đều ở trong đó.”
Thanh Tùng lão đạo phía trước ngưng trọng, thấp giọng nói.
Lưu Ngọc nghe vậy thì khẽ gật đầu, Hậu Thổ Kình Thiên tán đã nắm trong tay, ở trạng thái bán kích hoạt, bất cứ lúc nào cũng có thể dùng để ngăn cản công kích.
Từ sau khi tiến vào địa vực có yêu thú Trúc Cơ kỳ, thần thức của hắn vẫn không thu hồi, luôn luôn lấy bản thân làm trung tâm để chú ý tất cả động tĩnh trong ba dặm, ngay cả dưới mặt đất cũng không buông tha.
Thiên phú pháp thuật của yêu thú vô cùng kỳ lạ, nói không chừng bọn chúng sẽ có khả năng che giấu hơi thở và độn địa, Lưu Ngọc không thể không cẩn thận.
Sau khi thảo luận một phen, đợi lúc nữa làm thế nào để đối phó với Âm Minh Linh Xà, ba người tiếp tục tiến về phía trước.
Nhiệt độ dần dần giảm xuống, sau khi đi khoảng chừng ba dặm, một mảnh Hàn đầm đập vào mắt.
Cái đầm này rộng khoảng hai mươi trượng, dài khoảng ba mươi trượng, nước trong đầm có màu xanh nhạt, không biết độ sâu bao nhiêu, trong đầm có khí lạnh tỏa ra, khiến cho nhiệt độ xung quanh giảm xuống rất nhiều.
Đây cũng chính là Hắc đầm mà Thanh Tùng lão đạo nói.
Ba người gật đầu với nhau, dựa theo kế hoạch đã bàn bạc tốt trước đó, xác định hướng đầu gió. Cuối cùng bọn họ xác định được phía tây của Hàn đầm là hướng đầu gió, gió thổi từ Tây sang Đông.
Khoảng bốn dặm về phía Tây của Hàn đầm, Thanh Tùng lão đạo lấy ra chín Trận Bàn, chọn vị trí thích hợp rồi chôn xuống phía dưới, thêm mấy khối Linh Thạch trung phẩm tốt nhất, sau đó lão đặt một thi thể đẫm máu của một con yêu thú vào trung tâm của trận pháp.
Theo lời Thanh Tùng lão đạo, đây là thi thể của Tử Chiểu Oa nhị giai, được lão mua với giá rất đắt cho hành động lần này.
Trong thân thể của Tử Chiểu Oa ẩn chứa rất nhiều Linh khí, là thứ yêu thích nhất của loài yêu thú xà, Âm Minh Linh Xà ngửi thấy chắc chắn không thể buông tha, gió Tây sẽ thổi mùi vị đến Hàn đầm, ba người Lưu Ngọc chỉ cần yên lặng chờ đợi yêu thú xuất hiện là được.
Về phần trận pháp, là một bộ khốn trận nhị giai trung phẩm, mặc dù không có khả năng vây khốn Âm Minh Linh Xà chỉ với thứ này, nhưng vây khốn một thời gian ngắn vẫn không có vấn đề gì.
Mà có ba người kiềm chế, Âm Minh Linh Xà cũng không có khả năng toàn lực công kích trận pháp.
Một làn gió nhẹ thổi qua, thổi mùi máu tươi phát ra từ Tử Chiếu Oa bay đến Hàn đầm, Lưu Ngọc, Thương Lam, Thanh Tùng lão đạo, mỗi người thi triển pháp thuật ẩn nấp trong rừng cây, thu liễm hơi thở của bản thân, chờ đợi yêu thú xuất hiện.
Bằng cách này, trừ khi Âm Minh Linh Xà tìm kiếm cẩn thận, bằng không nó sẽ không thể phát hiện ra tung tích của bọn họ.
“Trận pháp này có tồn tại vấn đề không?”
Ẩn nấp sau một cái cây cao lớn, cũng thi triển Ẩn Thân thuật khiến cho thân thể biến mất, trong lòng Lưu Ngọc lặng lẽ dâng lên một sự nghi ngờ.
Sau đó sự nghi ngờ này nhanh chóng bị phủ quyết, Trận Bàn mà Thanh Tùng lão đạo lấy ra thật sự tương đối bình thường, mặc dù hắn không quen thuộc với trận pháp, nhưng hắn vẫn hiểu những kiến thức cơ bản.
Trận pháp dựa vào sự sắp xếp đặc biệt của từng “tiết điểm”, dẫn động, mở ra lực lượng tự nhiên của thiên địa, mức độ uy năng của nó phụ thuộc rất nhiều vào việc sắp xếp các “tiết điểm” có khéo léo và cao minh hay không, và với chất lượng và sự ổn định của “tiết điểm”.
Thông qua Trận Bàn và trận kỳ bố trí trận pháp, hai thứ này sẽ đóng vai trò “tiết điểm”, mặc dù đơn giản thuận tiện và nhanh chóng, nhưng uy năng có mạnh mẽ hay không, phần lớn đều phụ thuộc vào chất lượng của Trận Bàn.
Chất lượng của trận bàn bình thường, cho dù có bố trí khéo léo và cao minh hơn nữa thì sức mạnh của thiên địa có thể dẫn động được cũng có giới hạn, uy năng của trận pháp cũng sẽ không có khả năng quá cao.
Cho nên Lưu Ngọc phủ nhận, trận pháp này không có khả năng tồn tại vấn đề, nhưng sự cảnh giác với Thanh Tùng lão đạo trong lòng hắn không hề giảm một chút nào.
Đoạn cầu trước mắt rất giống với “Ước hẹn tầm bảo” trong “Ma tu yếu lược”, giống như một dạng phiên bản chuyển thể, khiến cho hắn không thể không nghi ngờ.
Huống chi Thanh Tùng lão đạo đã có được một thanh danh nhất định trong tán tu, lão hoàn toàn có thể mời một vài tán tu quen thuộc, tại sao hết lần này đến lần khác lão lại mời hắn và Thương Lam không quen thuộc?
Lưu Ngọc dùng tên giả Hồng Hạo và Thương Lam, người được nghi ngờ là tu sĩ của Ngự Linh Tông, ở địa phương không hề có căn cơ gì, nếu như hai người đột nhiên biến mất thì căn bản sẽ không gây nên sự chú ý nào!
Mặc kệ lão có chôn giấu dã tâm hay không, thực lực của bản thân hắn mới là mấu chốt khiến Lưu Ngọc đánh bạo tham gia!
Nếu như “đức hạnh” của lão không đủ, nói không chừng hôm nay không chỉ lấy đan phương của Thương Lam, mà kết đan Linh vật và tài sản của yêu thú, cũng phải lấy hết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận