Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 1302. Thần thông cho nhục thể(4)



Chương 1302. Thần thông cho nhục thể(4)




Nếu không thu liễm, chỉ cần nhẹ nhàng dùng chút xíu lực, phòng luyện khí sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Nếu như thân thể hắn ở thế tục, Lưu Ngọc không thu liễm Linh áp và uy thế của mình, thậm chí sẽ khiến phàm nhân liên miên liên miên chết oan chết uổng.
Nhưng phóng thích Linh áp và uy thế, đối với tu sĩ mà nói, đó chính là việc giống như hô hấp bình thường.
Nếu có phàm nhân vì vậy mà chết, là do tu tiên giả có lỗi sao?
Vì sinh tử của sinh linh nhỏ yếu mà khiến mình bó tay bó chân, có cần thiết phải như vậy hay không?
Giờ khắc này, Lưu Ngọc đã thật sự hiểu rõ mấy phần, cái gì là "Siêu phàm".
...
Chẳng qua cảm khái thì cảm khái, muốn tu luyện bình thường ở tu tiên giới, tất nhiên không thể dùng thân thể khổng lồ ba trượng ba được.
"Hô hô~"
Một luồng gió nhẹ thổi tới, Lưu Ngọc chỉ cảm thấy phía dưới mát lạnh, trên mặt lập tức hiện lên mấy phần mất tự nhiên.
Thế là trong lòng vừa suy nghĩ, kết thúc trạng thái Tinh Thần Chân Thân, thân thể nhanh chóng thu nhỏ bằng kích thước bình thường.
Sau đó lấy ra một cái áo bào đen mặc vào.
"Cảm giác này."
Sau khi cảm nhận mình đã thu nhỏ đến kích thước của người bình thường, cảm giác bị trói buộc mỗi phút mỗi giây khiến hắn hơi khẽ cau mày.
Cảm giác kiểu này như bị trói buộc, quả thật có chút khó chịu.
Dùng hình thể người bình thường căn bản không thể phát huy sức mạnh cơ thể hoàn mỹ, nhiều nhất chỉ có thể phát huy khoảng bảy phần mười.
Giống như núp trong không gian thu hẹp, nên quyền cước hoàn toàn không được thi triển.
Thực ra lúc trước ở giai đoạn nhị giai, Lưu Ngọc đã có cảm giác này, chỉ là không rõ ràng như thế thôi.
Nhưng vừa đột phá đến tam giai, biến trở về hình thể người bình thường lần nữa, cảm giác bị trói buộc đó càng lúc càng rõ ràng hơn.
Chẳng biết từ bao giờ, đối với hắn mà nói, hình thể người bình thường đã trở thành một loại trói buộc.
Chỉ có trạng thái "Tinh Thần Chân Thân" mới là tự tại nhất, mới có thể phát huy hoàn mỹ sức mạnh của thân thể.
Lưu Ngọc đã dần dần bước từng trên con đường siêu phàm, cuối cùng cũng sẽ thoát ly khỏi phạm trù "Phàm tục".
"Ầm ầm!"
Trận pháp bị mở, cửa đá bay lên.
"Công tử."
Nhóm thị nữ Văn Thải Y kính cẩn chờ đợi ở đại sảnh, thấy thế vội vàng tiến lên hành lễ.
Lưu Ngọc thản nhiên gật đầu, trực tiếp đi đến phòng tắm, hoàn thành việc rửa mặt dưới sự phục vụ của thị nữ.
Sau đó, hắn phát Truyền âm phù ra ngoài.
Hắn triệu hoán đám người Giang Thu Thủy, Kỷ Như Yên, Tôn Ngọc Lan, từng người một đến báo cáo tình huống gần đây.
Hắn hưởng thụ đủ loại chỗ tốt, nhưng tùy theo đủ loại sự vụ xuất hiện, hắn không thể không xử lý, không thể không không để ý đến chuyện bên ngoài.
Mặc dù rất ít khi nhúng tay vào sự vụ cụ thể, nhưng một vài việc hẳn phải biết rõ, thì hắn vẫn phải đi tìm hiểu.
Nếu không cứ thế mãi, tất nhiên sẽ xuất hiện vấn đề.
Nhận được Truyền âm phù, không có tu sĩ nào dám phớt lờ, mấy người đến đây rất nhanh.
Lưu Ngọc ở trong động phủ, tiếp nhận từng người từng người một, hiểu rõ tình huống phân viện trong thời gian từ khi hắn bế quan đến nay.
Không ngoài dự liệu, mọi thứ đều rất thuận lợi.
Hiện tại xu thế đại thủy triều yêu thú bộc phát càng ngày càng rõ ràng, ngay cả hai đạo chính ma đều yên lặng lại, thay đổi lại thái độ hùng hổ dọa người lúc trước.
Mà tông môn tu tiên tại Sở quốc và các quốc gia khác vội vàng tiêu hóa địa bàn mới giành được, lúc này càng không có tâm tư đi gây sự.
Cho nên tổng thể tình huống tu tiên giới Yến quốc vẫn được coi như là an bình.
Dù sao thì người sáng suốt đều có thể nhìn ra được, thủy triều yêu thú bộc phát đã là điều không thể tránh né, lúc này lại dấy lên đại chiến tu tiên giới thì không phải là một việc làm sáng suốt đâu.
Một đợt thủy triều yêu thú mấy ngàn năm khó gặp, không chỉ là chuyện riêng của một tông môn nào đó hoặc là một quốc gia nào đó, mà là đại sự liên quan đến cả tu tiên giới Thiên Nam!
Sau khi hắn tiếp kiến hết mấy người kia, Lưu Ngọc để một mình Giang Thu Thủy ở lại đây, hỏi một chuyện hắn rất quan tâm.
Trong động phủ, hai người ngồi đối diện nhau, ngay cả thị nữ cũng đã lui ra ngoài.
"Gần đây chuyện ‘Thanh Dương công’ đã có đầu mối chưa?"
Lưu Ngọc tự tay rót một chén linh trà cho Giang Thu Thủy, khẽ hỏi.
"Thanh Dương công" đạt được từ ngọn đèn bằng đồng thau chỉ có tám phần nội dung đầu, chỉ có thể tu luyện tới Kim Đan trung kỳ.
Nếu đến khi tu luyện tới trung kỳ đỉnh phong mà vẫn không thể tìm thấy nội dung tiếp theo, vậy hắn sẽ đối mặt với tình huống rất lúng túng.
Hoặc là tu vi không tiến thêm được, hoặc là mạo hiểm tổn hao cực nhiều tu vi, thực lực giảm lớn, mạo hiểm đổi sang một môn công pháp tu luyện khác.
Hai loại lựa chọn, Lưu Ngọc đều không thể chấp nhận cả hai.
Cho nên sau khi hắn tấn thăng lên Kim Đan đã âm thầm phái người đi khắp nơi tìm hiểu thông tin tiếp theo của "Thanh Dương công".
Đáng tiếc cho đến trước khi bế quan, mười mấy hai mươi năm trôi qua, mà vẫn không có chút xíu manh mối nào như cũ.
"…."
Giang Thu Thủy nâng chung trà lên uống cạn một ngụm, cử chỉ trong lúc đó đều rất ưu nhã.
Nghe vậy, trên mặt nàng lộ ra một nụ cười khổ, lắc đầu không nói gì, ý nghĩa không cần nói cũng biết.
"Hầy ~!"
Lưu Ngọc thở dài lo lắng, hơi không thể làm gì, nhưng cũng không trách tội nàng.
Bất luận một bản công pháp thượng phẩm nào, đối với bất cứ tu sĩ hoặc là thế lực tu tiên nào mà nói, chúng đều là vật báu hiếm có, là căn bản có thể tiếp tục truyền thừa xuống.
Vật báu như thế, đương nhiên sẽ không tùy tiện tiết lộ thông tin của nó ra ngoài, trong tình huống bình thường, ước gì càng ít tu sĩ biết được thì càng tốt.
Ở điểm này, bản thân hắn cũng là như thế, nếu không phải là hắn cần Giang Thu Thủy tìm kiếm "Thanh Dương công", thì ngay cả "Người bên gối" này cũng sẽ không biết. Hết chương 1302.



Bạn cần đăng nhập để bình luận