Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 1057. Di phong Ngụy võ!(2)



Chương 1057. Di phong Ngụy võ!(2)




Gần như mỗi căn cứ tu tiên đều tồn tại một chỗ treo thưởng, Thần Sa Môn và những thế lực tu tiên lớn nhỏ khác đều có điều động tu sĩ đóng giữ.
Sách lược vừa bày ra, mới có hiệu quả ngăn chặn tà tu hung hăng ngang ngược, chẳng qua cứ cách mỗi năm hoặc vài chục năm, vẫn có tin tức vài Ốc đảo bị hủy diệt truyền ra.
Những tà tu bên biến thái nhất thì thực lực cũng cao nhất, đồng thời cũng nóng lòng hủy diệt Ốc đảo nhất, tự xưng là "Nữu Khúc Ảnh."
Thân phận Nữu Khúc Ảnh cực kỳ thần bí, gặp qua gương mặt chân thật của người này thì sẽ không sống được.
Nhưng mỗi lần gã hiện thân thường sẽ hủy diệt cả một Ốc đảo, còn kèm theo cảnh máu chảy thành sông.
Nữu Khúc Ảnh vô cùng giảo hoạt, đã từng có tu sĩ cấp cao của Thần Sa Môn tự mình ôm cây đợi thỏ, nhưng dường như người này đã ngửi được mùi nguy hiểm, mỗi lần như vậy đều sẽ để tu sĩ Kim Đan của Thần Sa Môn không công mà lui.
"Xin chào vị đạo hữu này, ta là đến nhận treo thưởng."
Đứng ở nơi treo thưởng, hành lễ bắt chuyện với một người ở đó xong, Đường Thiên Bảo lấy ra một vài món đồ chứng minh thân phận tà tu.
Trong đó bao gồm cả đầu và thi thể, đều là tà tu Trúc Cơ nổi danh trên bảng.
"Ồ? Thì ra là Đường Thiên Bảo đạo hữu đại danh đỉnh đỉnh."
"Chờ chút, ta phải xem nghiệm chứng thân phận trước đã."
Quản sự nơi treo thưởng, là một gã tu sĩ Trúc Cơ Thần Sa Môn.
Là tông môn duy nhất dựa lưng vào khu vực Tây Sa, dù đối mặt với Đường Thiên Bảo tiếng tăm lừng lẫy, thái độ vẫn cao cao tại thượng và khinh thường như cũ.
Đối với thái độ này của đối phương, Đường Thiên Bảo hơi nhăn mày, chẳng qua hắn ta nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ ban đầu.
Lưu Ngọc nhìn thấy, cũng cảm thấy không ổn.
Mặc dù có chỗ dựa là Thần Sa Môn, cho dù là đối mặt với tu sĩ Trúc Cơ đại danh đỉnh đỉnh cũng không thấy chột dạ, nhưng thái độ kiêu ngạo lại hoàn toàn không cần thiết.
Dù sao thực lực đối phương cao cường, nếu đắc tội quá nhiều, nhỡ thiết kế để tên quản sự này "Bốc hơi khỏi nhân gian" thì vẫn rất dễ dàng làm được.
Dù Thần Sa Môn có Nguyên Anh lão tổ tọa trấn, cũng không thể vươn tay vào một khu vực hẻo lánh như này.
Nếu tu sĩ đắc tội với thực lực cao hơn mình, hoàn toàn không cần thiết, Lưu Ngọc càng nghĩ cũng không tìm ra bất cứ nguyên do gì, chỉ có thể nói môn phong của Thần Sa Môn là như thế.
Mà Chu Tử Văn thấy vậy, đáy mắt lộ ra ánh sáng, hiện lên chút sát ý.
Vào lúc quan trọng vẫn nhờ lão giả Dương thúc gầy còm vỗ bờ vai của gã, lúc này mới có thể dằn xuống được.
Chẳng qua thái độ quản sự Thần Sa Môn dù kiêu ngạo nhưng trên phương diện nhận thưởng ở nơi treo thưởng lại không cố ý giở trò xấu.
Ngay sau đó, treo thưởng cho mấy tên tà tu đã được Đường Thiên Bảo nhận lấy.
Lưu Ngọc thấy rõ, khoảng chừng ba ngàn, gần bốn ngàn khối Linh Thạch.
Cộng thêm chiến lợi phẩm giết tà tu, thu hoạch không thể nào ít, khó trách có nhiều Thợ săn tiền thưởng tồn tại như vậy.
Tổng cộng lại, ba người Đường Thiên Bảo ra tay một lần chỉ sợ thu nhập có hơn vạn Linh Thạch.
Dù cho ba ra, mỗi người cũng được chia tận mấy ngàn Linh Thạch, đủ cho một đoạn thời gian tu luyện xa xỉ.
Đương nhiên, Lưu Ngọc cũng biết đây chỉ là ví dụ.
Trong ba người Đường Thiên Bảo, chỉ tính tới Trúc Cơ đỉnh phong đã có hai người, bên trong đội "Thợ săn tiền thưởng" chắc chắn là đứng đầu.
Dựa theo tin tức thu thập được từ trước, bên trong những lớp Thợ săn tiền thưởng tình cảnh cũng không giống như vẻ bề ngoài lắm.
Nhận tiền thưởng xong, Đường Thiên Bảo không biết truyền âm nói cái gì đó, Chu Tử Văn và Dương thúc lần lượt rời đi.
Ở tại chỗ cũng chỉ còn lại hai người.
"Hồng đạo hữu, lần này thu hoạch được tương đối khá, Đường mỗ làm chủ, chúng ta đi uống một chén nhé?"
"Diêu Vị lâu" của phường thị Tây Sa có một tiệm thịt nướng Linh thực vô cùng khá."
"Đạo hữu đã đi vào Tây Sa, không thể không nếm thử, thật sự sẽ rất tiếc đó."
Thân hình Đường Thiên Bảo hơi xoay chuyển, cười nói với Lưu Ngọc, nhiệt tình mời khách.
"Nếu đã vậy, tại hạ xin đa tạ ý tốt của đạo hữu."
Lưu Ngọc trả lời.
Hắn muốn thông qua người này mở ra Tu Tiên Giới của Tây Sa, ngay cả trong lời nói cũng toàn là khách sáo, nghe nói như thế thì làm sao từ chối được?
Ngay sau đó hai người đã vừa cười vừa nói, được Đường Thiên Bảo dẫn đường, đi tới một tòa kiến trước trong phường thị.
Lập tức, hai người đã đến một tòa quán rượu hương sắc cổ xưa nhưng tràn ngập đặc sắc của vùng sa mạc.
Còn chưa tới gần, đã có những đợt mùi thơm nương theo gió, bay tới khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Đường Thiên Bảo dường như là khách quen của tửu lâu này, chủ quán và tiểu nhị cũng vô cùng quen thuộc người này, lập tức sắp xếp xong xuôi một cái phòng lớn.
Có trận pháp che lấp, có thể chắc chắn đủ tính tư mật, có trao đổi vài chuyện bí mật cũng không sợ bị lộ.
"Mời."
"Mời."
Hai người khách khí một phen rồi cùng nhau ngồi xuống.
Đường Thiên Bảo vỗ nhẹ tay một cái, ngay sau đó tiểu nhị cửa quán lập tức tiêu sái đi qua, cười nịnh nọt.
"Đường tiền bối, ngài cần gì cứ việc dặn dò."
"Vãn bối sẽ lập tức sắp xếp."
Tiểu nhị của quán cúi đầu khom lưng, vẻ mặt tươi cười nói.
"Linh thực Linh tửu vẫn dựa theo sở thích của Đường mỗ mà mang lên."
"Đúng rồi, sắp xếp thêm hai nữ tu bồi tửu, phải tìm người lanh lợi hiểu chuyện chút."
"Ngươi biết khẩu vị của Đường mỗ mà, không nên làm mất nhã hứng của ta và Hồng đạo hữu, nếu không thì ngươi đừng hỏi tại sao lại ác độc!"
Đường Thiên Bảo quen thuộc chọn từng tên món ăn, sau đó lời nói thay đổi, còn nói tới trên người nữ tu bồi tửu, hơn nữa còn có yêu cầu đặc thù nào đó. Hết chương 1057.



Bạn cần đăng nhập để bình luận