Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 768. Ma Hỏa vòng thứ sáu (2)

Chương 768. Ma Hỏa vòng thứ sáu (2)
Đường hầm rộng khoảng ba trượng, cao khoảng một trượng, vách tường là bùn đất có màu vàng đen, được gia cố bằng pháp thuật.
Chúng trông vô cùng bằng phẳng, trơn nhăn, không dễ bị sụp đổ.
Bởi vì không có Nhật Quang thạch hay đèn dầu, cho nên đường hầm là một màu đen nhánh.
Nhưng trong mắt của tu sĩ, nơi này không khác gì ban ngày.
“Rầm rầm.”
“Leng keng.”
Động tĩnh khổng lồ của trận đấu pháp liên tục truyền đến từ phía trước.
Lưu Ngọc không chút do dự, hắn dọc theo đường hầm bay đến nơi phát ra âm thành.
Bóng tối dần rút đi, kèm theo những tiếng vang, Linh quang nhàn nhàn chiếu sáng con đường.
Tiêu Sùng, hai người Vi gia, bọn họ mỗi người đang sử dụng một kiện pháp khí, đấu đến khí thế ngất trời với nhị trưởng lão Bạch gia.
Khiến cho lão ta bắt buộc phải dừng lại để đối phó, không dám quay người đi chạy trốn.
Đối mặt với cuộc vây công của ba tu sĩ đồng cấp, nhị trưởng lão Bạch gia ứng phó vô cùng vất vả, hai bên trái phải đều tràn ngập nguy hiểm.
Nhưng mà lão ta có Linh khí thượng phẩm chiến lực bất phàm, ba người Tiêu Sùng cũng sợ ném chuột vỡ bình không dám ép quá mức, cho nên trong chốc lát lão ta vẫn chưa gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Ba người này tương đối hiểu rõ thủ đoạn của lão ta, nếu như không có chuyện ngoài ý muốn nào xảy ra, vậy thì đến cuối cùng hẳn là có thể “từ từ mài chết” lão ta.
“Thanh Dương đạo hữu!”
Thần thức của ba người bọn họ đã sớm quan sát được Lưu Ngọc, cho nên vừa gặp mặt bọn họ đã lập tức gật đầu nói.
“Cùng nhau xuất thủ, tiêu diệt lão già này!”
Lưu Ngọc khẽ gật đầu, lời ít mà ý nhiều nói.
Dây dưa cũng đã lâu rồi, nói không chừng trong số bọn họ đã có một hai người đã thật sự trốn thoát được, nếu như bọn họ ở bên ngoài ôm hận trong lòng, nhất quyết muốn gây phiền phức cho hắn, vậy thì hắn sẽ rất đau đầu.
Dù sao có thể tu luyện đến Trúc Cơ kỳ, nói không chừng bọn họ cũng có một hai loại thủ đoạn bảo mệnh vô cùng quỷ dị.
Bây giờ là thời điểm tốt để thu hoạch nhiên liệu, đương nhiên hắn không thể cứ nói những điều vô nghĩa.
Lời còn chưa dứt, U Minh Đoạn Hồn chùy đã hóa thành một đạo u quang gần như là không thể thấy được, bắn thẳng ra ngoài!
Mà Lưu Ngọc cũng nhẹ nhàng nhảy lên không trung, thi triển Linh khí hóa hình thuật, khiến Ly Huyền kiếm biến thành Hỏa Điểu, dùng khí thế vô cùng to lớn nhào đến nhị trưởng lão Bạch gia.
Tiêu Sùng và hai người Vi gia hiểu ý, lập tức phát động pháp lực gia tăng tốc độ tiến công, không cho đối phương cơ hội thở dốc!
“Không tốt!”
Sau khi nhìn thấy Lưu Ngọc, nhị trưởng lão Bạch gia lập tức biến sắc, lão ta đương nhiên biết đối phương là người dẫn đội có hai kiện Linh khí thượng phẩm này.
Lão ta đơn độc đánh với hắn cũng không nắm chắc được phần thắng, huống chi là lúc này?
Nhưng tình huống không cho phép lão ta suy nghĩ nhiều, gần như là trong nháy mắt khi nhìn thấy Lưu Ngọc, đòn công kích sắc bén đã đến!
U Minh Đoạn Hồn chùy và Ly Huyền kiếm lúc lên lúc xuống, mang theo sát khí lạnh thấu xương xuất hiện ngay trước mắt!
Linh khí pháp khí đều đang bị dây dưa tạm thời không thể thoát ra được, cho nên nhị trưởng lão Bạch gia không kịp suy nghĩ nhiều, chỉ có thể vội vàng đặt một cái chuông lớn màu đồng chắn trước người.
“Đinh.”
U Minh dẫn đầu đâm vào cái chuông đồng cổ lớn, tạo ra một âm thanh kim loại chói tai, để lại một cái hố tròn không sâu không nông trên thân chuông, khiến cho Linh khí của nó giảm đi rất nhiều.
“Đâm rồi.”
Hỏa Điểu cũng theo sát phía sau, móng vuốt lửa lượn lờ, sau đó ra sức vồ một cái trên thân chuông, để lại hai dấu vết mờ mờ.
Đòn công kích của hai kiện Linh khí gần như là đồng thời rơi xuống thân chiếc chuông đồng cổ.
“Rầm rầm.”
Sau vài tiếng nổ lớn liên tiếp đồn dập, chiếc chuông đồng cổ và nhị trưởng lão Bạch gia đều bị đánh bay, đập vào vách đường hầm, lưu lại những vết máu loang lổ.
“Đing.”
“Đing.”
Cho đến lúc này, chỉ có tiếng chuông vang lên.
Tiếng chuông này thê lương, cô đơn, như là một anh hùng đang phải đối mặt với con đường cuối cùng, vừa vặn đúng với cảnh này.
Chuông bảo tử, vì chủ nhân của nó mà phát ra âm thanh!
“Bộp.”
Lúc này, Lưu Ngọc mới nhẹ nhàng rơi xuống đất.
Đối mặt với một kích toàn lực của hai kiện Linh khí thượng phẩm, chiếc chuông đồng cổ đã bị hư hại, Linh quang cũng ảm đạm hơn một nửa.
Nó hoàn toàn không thể đỡ được đòn công kích thứ hai.
“Khụ khụ.”
Nhị trưởng lão Bạch gia giãy dụa đứng dậy, đồng thời tay lão ta sờ về phía túi trữ vật.
Lão ta nhận thức được tình huống của bản thân, cho nên lão ta còn muốn giãy giụa lần cuối.
Nhưng không đợi lão ta hành động, sát khí trí mạng vẫn đến!
“Rầm.”
Tựa như đồ sứ nứt vỡ, chiếc chuông đồng cổ bị hư hại quá lớn đã không còn khả năng ngăn cản sức mạnh của U Minh Đoạn Hồn chùy, trực tiếp chia năm xẻ bảy, bắn ra bốn phía.
Mà U Minh Đoạn Hồn chùy cũng không hề dừng lại, nó trực tiếp xuyên qua đan điền của nhị trưởng lão Bạch gia, khiến cho lão ta hoàn toàn mất đi sức phản kháng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận