Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 917. Bỏ đá xuống giếng(2)

Chương 917. Bỏ đá xuống giếng(2)
Chín tán tu còn lại mờ mịt nhìn thêm vài lần, giống như đang giao lưu với nhau điều gì đó. Cuối cùng vẫn là tán tu râu quai nón cẩn thận nói:
“Hồng đạo hữu là người trong Bạch Vân Quan ư?”
Hắn ta vừa nói xong, tám người còn lại đều lặng lẽ thu hồi Linh khí, pháp khí, chăm chú nhìn về phía Lưu Ngọc.
Giống như hắn chỉ cần mở miệng phun ra một chữ ‘đúng’ là bọn họ sẽ đồng loạt ra chiêu, nhanh chóng giết giết chết cho lành.
Ý đồ của đám tán tu này đều bị Lưu Ngọc nhìn rõ mồn một.
Tất nhiên hắn cũng có thể hiểu rõ ý của bọn họ, chỉ là giả vờ không biết nhưng trong lòng lại cười thầm.
“Không, không, không. Hồng mỗ chỉ là một tán tu mà thôi."
“Gia nhập vào đại môn phái thế này luôn phải theo khuôn phép, rất bó tay bó chân. Còn chẳng bằng làm một tán tu, tiêu dao tự tại.”
Nói xong, trên mặt còn lộ ra vẻ khinh thường, phủi sạch quan hệ với Bạch Vân Quan.
Đám người tán tu râu quai nón nghe vậy thì đều hơi khựng lại, không còn căng cứng như vừa rồi nữa.
Tất nhiên là bọn họ sẽ không tin lời một phía. Chẳng qua người này đã chọn cách hiện thân, khả năng có liên quan đến Bạch Vân Quan sẽ không lớn, có lẽ là chẳng liên quan gì luôn.
Chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ, phái đến thì có lợi ích gì chứ?
Nếu thật là tu sĩ Bạch Vân Quan, núp trong chỗ tối chẳng phải sẽ tốt hơn à?
Bởi vì như thế sẽ khiến bọn họ ném chuột sợ vỡ bình, không dám thả tay thả chân, tự nhiên cũng sẽ giải vậy được cho Linh Dược viên Càn Xương.
“Thì ra là Hồng đạo hữu. Tại hạ là Tào Nguyên Võ.”
“Giờ đạo hữu xuất hiện ở nơi này hẳn là do không mưu mà hợp với chúng ta. Là đồng đạo cùng chung chí hướng chăng?”
Tán tu râu quai nón nhếch miệng cười một tiếng, hỏi dò.
Vào lúc tòa lầu Bạch Vân Quan này sắp đổ, có không ít người chạy đến bỏ đá xuống giếng. Nhiều nhất chính là mấy tán tu không có gì vướng bận như bọn họ.
Tất nhiên là hắn ta đã liệt Lưu Ngọc vào hàng ‘đồng đạo’.
Đúng lúc đánh mãi mà Linh Dược viên vẫn cầm cự được, thấy sắp phải bận rộn toi công một chuyến nên dĩ nhiên là có ý muốn lôi kéo rồi.
Về phần có tin tưởng này kia thì không quan trọng.
Chín người bọn họ cũng là rổ rá cạp đại, chỉ quen biết sơ sơ chứ có thân thiết gì đâu. Vì lợi ích nên mới tạm thời hợp tác với nhau, định làm một ‘mẻ lớn’ mà thôi, chưa chắc đã tin tưởng gì nhau.
Đã thế thì lôi kéo thêm một người thì có làm sao chứ?
Về phần chia chác lợi ích thì phải dựa vào bản lĩnh của mình rồi. Nếu thực lực của người này yếu quá thì…
Trong đâu Tào Nguyên Võ nhanh chóng hiện lên vào suy nghĩ, thế nhưng trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười cởi mở.
Lời vừa nói xong, Lưu Ngọc còn chưa kịp mở miệng thì tu sĩ Bạch Vân Quan bên trong trận pháp Linh Dược viên Càn Xương đã không ngồi yên được nữa.
"Hồng đạo hữu đừng nghe cái này tặc tử nói bậy!"
"Kẻ này không có ý tốt gì đâu, hắn ta chỉ muốn lợi dụng đạo hữu mà thôi, chỉ sợ đã có lòng ‘tá ma giết lừa’ rồi!”
"Chỉ cần đạo hữu giúp chúng ta đánh lui đám người ô hợp này, sau đó Tống mỗ tất sẽ hậu tạ."
“Chắc chắn sẽ dâng lên một phần Linh Thạch, Linh dược khiến đạo hữu hài lòng.”
Tất nhiên là Tống Hạo Thương không cam tâm nhìn thấy đối thủ lôi kéo thêm một tu sĩ Trúc Cơ nữa. Hắn ta sẽ không ngồi im nhìn thực lực của đám tán tu này mạnh thêm, thế nên mới lập tức mở miệng lôi kéo, hứa hẹn đủ chỗ tốt.
Việc này có liên quan đến an nguy của Linh Dược viên Càn Xương và bản thân, hắn ta cũng không lo được nhiều như vậy. Tống Hạo Thương buông bỏ kiêu ngạo của đệ tử đại tông môn, mở miệng lôi kéo một tu sĩ Trúc Cơ nhìn có vẻ rất tầm thường.
“Bạch Vân Quan đi ngược với lòng người, bình thường làm không ít chuyện chèn ép đám tán tu chúng ta, chiếm giữ gần hết tài nguyên tu luyện ở cả hai châu, khiến tình cảnh tán tu ngày càng gian khổ khó khăn.”
“Chẳng qua thiên đạo tuần hoàn, bởi vậy nên hôm nay mới rơi vào kết cục thế này."
"Hồng đạo hữu, chúng ta đều là tán tu, lẽ ra liên hợp lại, tranh thủ lợi ích thuộc về mình mới đúng."
Nghe được lời Tống Hạo Thương nói, tất nhiên Tào Nguyên Võ sẽ không trơ mắt ngồi nhìn, cũng lập tức mở miệng đáp trả, lời lẽ còn rất sắc bén.
Nhìn vẻ ngoài người này có vẻ khá tuỳ tiện nhưng thực ra lại vô cùng khôn khéo.
Lời nói có trật tự rõ ràng, trực tiếp vạch ra lịch sử đen tối của Bạch Vân Quan, lại ám chỉ ‘chúng ta’ đều là tán tu bị chèn ép, lẽ ra phải đứng chung một chiến tuyến mới phải.
“Đạo hữu, nhất định đừng tin lời một phía của kẻ này!”
“Bổn quan làm việc tuyệt không bá đạo như lời hắn ta nói. Những việc kia không phải là tác phong hành xử của tu sĩ Bạch Vân Quan, chỉ là con sâu làm rầu nồi canh mà thôi.
“Nếu đạo hữu nguyện ý ra tay giúp đỡ, bổn quan nguyện dùng lễ nghĩa khách khanh đối đãi, Tống mỗ…”
Tống Hạo Thương không cam lòng yếu thế, phản bác lại, sau đó tiếp tục hứa hẹn chỗ tốt.
Chỉ là sắc mặt của hắn ta có hơi khó coi, giống như đã bước sai một bước cực lớn, trong lòng sinh ra cảm giác rất chi là nhục nhã.
Hai năm trước, Bạch Vân Quan vẫn là số một không hai ở cả hai châu, căn bản là không có tu sĩ nào dám làm trái ý họ.
Giờ trước mặt chỉ là một gã tu sĩ Trúc Cơ nhỏ nhoi, thế mà hắn ta cũng phải nuốt giận, nhỏ giọng dỗ dành như vậy ư?
Trong thời khắc vi diệu này, một gã Trúc Cơ ‘tầm thường’ như Lưu Ngọc lại trùng hợp có thể ảnh hưởng đến hướng đi của cuộc chiến, đồng thời còn được hai bên hết lòng lôi kéo.
Bên phía Bạch Vân Quan thì dùng lợi ích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận