Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 933. Trúc Cơ hậu kỳ(2)

Chương 933. Trúc Cơ hậu kỳ(2)
Một cơn cuồng phong sinh ra từ hư không nhanh chóng càn quét toàn bộ Linh Dược viên, làm cho chỗ này càng tàn tạ rách nát đến không chịu nổi.
Từng đống tro xám đen cũng bay theo gió, bay tán loạn về phía xa.
Tro cốt xám đen do Thanh Thương ma hoả để lại vẫn có chỗ khác biệt với tro tàn của Hoả Cầu thuật bình thường.
Nếu cứ để mặc chúng ở đây, rất có thể sẽ bị người khác tìm ra nguồn gốc, tra ngược đến chỗ mình.
“Cứ vậy đi, thế này cũng tương đối ổn rồi.”
Lưu Ngọc khẽ gật đầu, sau đó ném Dung Hỏa Đao ra, khống chế độn quang phóng vút lên không trung.
Mục đích của chuyến đi này đã hoàn thành, tất nhiên là phải chạy thẳng về phường thị Vĩnh Thái.
Rất nhanh, ánh sáng đỏ như lửa đã biến mất ở phía cuối trời.
Linh Dược viên đổ nát hoang tàn cũng khôi phục lại vẻ yên tĩnh. Mãi cho đến tận nửa ngày sau mới có mấy tia sáng từ phía chân trời lao đến.
Nếu Lưu Ngọc nhìn thấy, chắc chắn có thể nhận ra ‘người quen’ ở trong đó.
….
Đã tìm được hai gốc Linh thảo lam phụ dược luyện chế Kết Kim đan, lại còn thu hoạch được thêm hai loại Linh thảo tam giai, lúc này tâm trạng Lưu Ngọc cực kỳ tốt.
Hắn đứng trên Dung Hoả đao, đang nghĩ ngợi về kỹ xảo luyện đan thì chợt bị tiếng chém giết quấy rầy, làm rối loạn hết cả suy nghĩ.
Lưu Ngọc không khỏi nhíu mày, nhìn xuống phía dưới.
Chỉ thấy một tòa thành nhỏ của phàm nhân bên dưới đang diễn ra trận chiến công thành, hai bên quây quanh tường vây, người tranh ta đoạt.
Mỗi phút mỗi giây đều có người chết đi, tình cảnh nhìn cực kỳ thảm thiết đẫm máu.
Tiếng kèn thê lương vang lên, truyền khắp các ngóc ngách trên chiến trường. Binh sĩ hai bên chém giết càng kịch liệt thêm.
Chỉ là nhìn tình hình thì phe tấn công đang chiếm ưu thế, chắc không bao lâu nữa thì có thể chiếm cứ tòa thành này.
Bố cục Tu Tiên giới xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất, thế tục cũng y như vậy. Bọn họ đang đứng trước cục diện thay đổi triều đại.
Tuy phàm nhân Sở quốc chưa di chuyển đến đây, nhưng ‘mượn binh’ ở vài nước nhỏ xung quanh thì vẫn dễ như trở bàn tay
Có tu tiên giả xen vào, quân đội thế tục đều bị nắm chặt trong lòng bàn tay.
Nhìn từ thái độ chống cự ương ngạnh của tòa thành này, xem ra đôi bên đã kết huyết hải thâm thù. Sau khi phá thành sẽ không thể thiếu được một màn đồ sát đẫm máu.
Loại huyết hải thâm thù này, sao có thể tùy tiện quên đi được?
Sợ là có một ít người, cả đời cũng không có cách nào quên đi thù hận này!
Bọn họ dùng cách thức dã man để chinh phục mảnh đất này nhưng lại không thể thu phục được lòng người nơi đây.
Nếu như đặt ở một thế giới không có năng lực siêu phàm, chẳng bao lâu sau sẽ có cảnh chiến tranh tái diễn.
Thế nhưng đối với các tông môn mà nói, chẳng có gì là không được.
Cuộc đời phàm nhân ngắn ngủi thế nào?
Bọn họ bốn năm mươi tuổi đã được coi là trường thọ. Đợi đến khi những người tự thân trải qua thời loạn này chết đi, đám con cháu đời sau liệu có mấy ai nhỡ kỹ mối thù nỗi hận hôm nay.
Đối với phàm nhân mà nói, mấy chục năm đã tính là cả đời. Nhưng đối với tông môn có lịch sử tám, chín ngàn năm thì đó chẳng qua chỉ là một cái chớp mắt ngắn ngủi mà thôi.
Đây chính là điểm khác biệt giữa ‘tiên’ và ‘phàm’.
Thù hận dù có ghi lòng tạc dạ thì cũng sẽ bị thời gian mài mòn rửa sạch, cuối cùng cũng bị ấn lên dấu ấn của triều đại khác.
Trong quá trình này chỉ cần phối hợp thêm tí thủ đoạn ‘cảm hoá’ là được.
Phàm nhân trên vùng đất này cuối cùng đều sẽ trở thành con dân của Nguyên Dương tông, trở thành nguồn cung cấp ‘trẻ nhỏ’ có linh căn cho tông môn.
Chẳng qua những chuyện này sẽ có đệ tử Luyện Khí kỳ làm việc cụ thể, không cần Lưu Ngọc phải quan tâm.
Hắn nhìn một lát lại cảm thấy có hứng thú nên dứt khoát dừng lại, quan sát ‘trận chiến công thành’ bên dưới.
Dựa vào Linh Giác của Lưu Ngọc, trong quân trận của phe tấn công có khí tức của mấy tu sĩ, tất cả đều ở trình độ Luyện Khí hậu kỳ.
Mỗi khi đến thời khắc quan trọng, những tu sĩ này sẽ ra tay, sử dụng pháp thuật có tính sát thương trên diện rộng, tạo thành tử thương nặng nề cho phe thủ thành.
Cái gì mà tu tiên giả không nhúng tay vào chuyện thế tục? Tất cả chỉ là lời nói suông sáo rỗng mà thôi!
Trong thế cục hiện tại, mặc dù tu sĩ Sở quốc chiếm thế thượng phong ở Tu Tiên giới, thế nhưng phàm nhân Sở quốc lại không thể hành quân tới đây được, tất nhiên sẽ rơi vào thế hạ phong.
Lúc này, đương nhiên bọn họ sẽ phái tu sĩ đến nhúng tay vào.
Dù sao thì quy tắc ‘tu tiên giả không được nhúng tay vào thế tục’ vốn là do các thế lực lớn đặt ra, cái chính là để ràng buộc các tu sĩ khác, không cho bọn họ tàn sát phàm nhân trong địa bàn của mình.
Người đặt ra quy tắc đương nhiên sẽ không bị nó trói buộc.
Có lẽ vì đã mất sạch kiên nhẫn, mấy vị ‘tiên sư’ đã bắt tay nhau thi triển Hoả Cầu thuật, điên cuồng công kích vào một đoạn tường thành.
Bọn họ phá huỷ hoại tường thành, mở ra một lỗ hổng cho binh sĩ phe tấn công cùng nhau chen vào.
Ánh tà dương đỏ quạch như máu, cuối cùng thì trận chiến công thành này cũng hạ màn.
Thế nhưng ‘đồ sát’ có lẽ chỉ mới bắt đầu. Có thể là người nắm binh sẽ hạ mấy mệnh lệnh kiểu: ‘ba ngày không tra đao vào vỏ’ hoặc ‘bảy ngày không cất đao.”
“Thế giới này thật tàn nhẫn, cũng thật tuyệt mỹ.”
“Thật công bằng nhưng cũng thật bất công.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận