Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 486. Nguyên Thần cấm chế (3)

Chương 486. Nguyên Thần cấm chế (3)
Chương 486: Nguyên Thần cấm chế (3)
Nhìn thấy Giang Thu Thủy run nhẹ mi chuẩn bị mở mắt, hắn lập tức ôm nàng ta vào ngực, nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng xem như an ủi.
"Lần này chắc sư huynh đã hài lòng rồi nhỉ!"
Giang Thu Thủy nhẹ nhàng giãy dụa, phát tiết sự bất mãn trong lòng.
"Được, được, là sư huynh không đúng, có được không?"
"Trước tiên phải cất kỹ Trúc Cơ đan đã."
Lưu Ngọc cầm lấy bình sứ nhỏ trên bàn, tách bàn tay trơn nhẵn lạnh buốt tựa như bạch ngọc của nàng ta ra, rồi nhẹ nhàng nhét vào trong tay nữ tử trong ngực.
Trúc Cơ đan tới tay, trong lòng Giang Thu Thủy cuối cùng cũng không giãy dụa nữa.
Ngửi được mùi thơm ngát như lan, một luồng tà hỏa từ đâu bay tới, không tự chủ lại đáp lên bắt đầu thay đổi như đạn được nên nòng.
Dựa vào gần như vậy, Giang Thu Thủy dĩ nhiên cảm ứng được trước, thế là ngẩng đầu, trợn mắt nhìn Lưu Ngọc một chút.
Lưu Ngọc bình tĩnh, nghiêm chỉnh nói:
"Trúc Cơ đan đã tới tay, chắc hẳn sư muội sẽ sắp lên Trúc Cơ rồi."
"Nhưng việc này tuyệt đối không được nóng vội, phải làm chuẩn bị thật tốt, để một lần là thành công."
"Những tâm đắc trong Trúc Cơ ở Tàng Kinh Các đều bị cắt giảm, ở chỗ này của ta có một phần hoàn chỉnh, có thể nói sơ cho muội nghe, sư muội có muốn vào phòng ngủ nghe một chút không?"
Tuy nói vậy nhưng trên mặt Lưu Ngọc đã lộ ra nụ cười xấu xa…
"Không muốn, Thu Thủy không muốn đi tới phòng ngủ nữa đâu..."
"Muốn nói thì nói thẳng ở đây luôn đi!"
Giang Thu Thủy duyên dáng nói to, vốn dĩ không bị mắc mưu, nhẹ nhàng đẩy bộ ngực của hắn ra, giữ một khoảng cách với vòng ôm của hắn.
Đồ vật dễ dàng có được thì thường sẽ không quý trọng.
Mặc dù nàng ta phụ thuộc Lưu Ngọc, nhưng cũng không muốn trở thành người phụ thuộc tới nỗi gọi một tiếng là tới, đuổi một tiếng là đi.
"Nếu đã như vậy, thì cứ nói luôn ở đây đi."
Lưu Ngọc thu liễm ý cười, nghiêm mặt nói, đưa ra đầy đủ sự tôn trọng.
Tất cả những kiến thức liên quan tới tu tiên đều có giá cả.
Hơn nữa, có rất nhiều kiến thức càng cao đều bị những gia tộc tông môn lớn tầng trên lấy hết, sẽ không để chảy tới trong tay những gia tộc nhỏ hay tán tu tầng dưới.
Nhưng Lưu Ngọc và Giang Thu Thủy quen biết đã lâu, coi như là hiểu rõ.
Năng lực kinh doanh của nàng ta không tệ, quản lý Ngọc Đan Đường vô cùng rõ ràng, ngăn nắp, hơn nữa vùa giao xong Nguyên Thần cấm chế, xem như người của mình…
Thật lòng mà nói, Lưu Ngọc dĩ nhiên hy vọng lần tiến thăng Trúc Cơ này của nàng ta sẽ thành công.
Chỉ có như vậy mới có thể kiếm Linh Thạch dài hạn cho mình, tiết kiệm kha khá thời gian dùng cho việc tu luyện, nếu không dùng thì đến vài chục năm nữa, Giang Thu Thủy sẽ hương tàn ngọc nát, bản thân mình lại còn phải tìm kiếm một người thích hợp nữa.
Cho nên một phần Trúc Cơ tâm đắc hoàn chỉnh cũng sẽ được truyền thụ "Miễn phí" cho nàng ta.
Nửa ngày sau, với lượng kiến thức từ lúc Luyện Khí kỳ thăng lên Trúc Cơ cũng đã giảng giải khá ổn.
"Ầm ầm."
Dưới sự quan sát bằng thần thức của Lưu Ngọc, Giang Thu Thủy rời khỏi động phủ.
Những chỗ cần chú ý lúc tiến vào Trúc Cơ thì hắn đều đã dặn dò nàng ta, cũng cố gắng dặn nàng ta rèn luyện tu vi pháp lực, tự bảo trì trạng thái thân thể cho thật tốt.
Chờ sau khi Giang Thu Thủy điều chỉnh xong trạng thái, thì có thể tới động phủ của hắn để tấn thăng Trúc Cơ.
Thanh Tố Phong là nơi mà Nguyên Dương Tông chuyên dùng cho đệ tử Luyện Khí kỳ tấn thăng Trúc Cơ kỳ, Linh mạch cũng chỉ là nhị giai trung phẩm, mà Thải Liên sơn cũng là nhị giai trung phẩm, Linh khí chủ yếu hội tụ về hướng động phủ của Lưu Ngọc, đa phần được một mình hắn sử dụng.
Ai giỏi ai kém, nhìn một chút là biết.
Đã đến trình độ này, Giang Thu Thủy dĩ nhiên vui vẻ đồng ý, như thế có thể nâng cao một chút xác suất thành công rồi.
Về phần chuyện của Ngọc Đan Đường, trong khoảng thời gian chuẩn bị lên Trúc Cơ này cứ giao lại cho Tôn Cúc đi làm là được.
"Ui."
Lưu Ngọc đứng dậy rời khỏi phòng ngủ, chỉ cảm thấy bước chân nhẹ hẫng.
"Xem ra đã tiêu hao quá lớn rồi."
Hắn thầm nghĩ trong lòng.
Sau đó lại tới Luyện Công phòng, xếp bằng trên bồ đoàn, lấy ra một viên Long Huyết quả ra dùng.
Sau khi được dược lực luyện hóa, mới cảm giác được khôi phục đôi chút.
Bởi vì vận động nhiều, mồ hôi xuất ra, Lưu Ngọc lại cọ rửa thân thể một phen, lúc này mới trở lại Luyện Công phòng, lấy ra Thanh Nguyên đan và Dưỡng Thần đan, bắt đầu tu luyện bình thường.
Sau năm canh giờ thì từ từ thu lại, hoàn thành việc tu luyện, sau đó thì đi tới phòng khách ngồi xuống.
Lưu Ngọc ngẫm nghĩ rồi lấy ra một viên Truyền âm phù, nhẹ mím môi nói nhỏ vài câu rồi ném vào không trung, lập tức hóa thành một dải trắng nhẹ bay ra khỏi động phủ.
Sau đó môi hắn lại nhúc nhích, phát ra truyền âm bằng thần thức, mãi cho tới bên tai Cảnh Vân Tùng thì thôi.
Thải Liên sơn cũng chỉ cao khoảng một trăm trượng, vẫn nằm bên trong phạm vi thần thức tiếp cận, truyền âm với bất kỳ chỗ nào ở đỉnh núi này đều chỉ là ý niệm nảy ra trong đầu mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận