Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 1170. Kết Đan Tâm Đắc (3)



Chương 1170. Kết Đan Tâm Đắc (3)




Rốt cuộc là kiểu nhiệm vụ gì mà lại chọc tới hai đại tông môn chứ?
Trong lòng nàng ta thở dài một hơi, sau đó nhắc tới tỷ tỷ của mình, quan tâm hỏi:
"Hồng đạo hữu à, tỷ tỷ của tiểu nữ tử đâu?"
"Không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn chứ?"
Nghe vậy, trên mặt Lưu Ngọc hiện ra chút mất tự nhiên rồi nhanh chóng biến mất.
Tử Sam đã chết trong ngực của hắn, cũng không thoát khỏi quan hệ với hắn, nhưng lúc này hiển nhiên không thể ăn ngay nói thật được.
"Tử Sam tiên tử và Thánh Tử ở cùng nhau, trước mắt cũng không có việc gì lớn."
Lưu Ngọc mập mờ nói vài câu, sau đó lại nói:
"Mời tiên tử xem, để tỏ lòng coi trọng sự kiện lần này, Thánh Tử còn cố ý giao Thánh Hỏa lệnh cho Hồng mỗ."
"Thấy lệnh bài, như gặp Thánh Tử."
"Hy vọng tiên tử có thể nghiêm túc dựa theo lời Hồng mỗ nói mà chấp hành."
Giọng nói của Lưu Ngọc vô cùng nghiêm túc, nói xong hắn nâng chung trà lên nhẹ nhàng hớp hai hơi.
Đã nói đến nước này cũng như hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi, nếu giáo chúng của Thánh Hỏa Giáo còn không nghe, hắn cũng không thẹn với lương tâm.
"Tử Tâm hiểu rõ, tất nhiên sẽ dựa theo lời Thánh Tử dặn dò mà đi làm."
"Chỉ là, haiz…"
Tử Tâm thở dài một hơi, lại rơi vào trong im lặng.
Nói là một chuyện, nhưng làm lại là một chuyện.
Muốn ẩn núp tốt hơn, nhất định phải bỏ qua một phần sản nghiệp dễ bị bại lộ, cứ điểm của nàng ta ở đây vốn cũng không dễ dàng gì, điều này thật đúng là họa vô đơn chí.
Cứ điểm của những đường chủ Trúc Cơ khác cũng không khác hơn là bao.
Chẳng qua mệnh lệnh của Thánh Tử chính là khuôn vàng thước ngọc, Lưu Ngọc còn mang theo Thánh Hỏa lệnh để truyền đạt mệnh lệnh, Tử Tâm cũng không nghĩ sẽ làm trái.
"Nếu đã như vậy, tiên tử nên lập tức đi làm đi."
"Tình hình vô cùng khẩn cấp, tốt nhất đừng trì hoãn nữa, nếu không có thể sẽ chịu tổn thất khó lường."
"Hồng mỗ còn phải về phục mệnh Thánh Tử, cũng không dừng lại ở đây."
"Cáo từ!"
Nói xong, Lưu Ngọc đặt chén trà xuống, đứng dậy đi ra ngoài cửa.
"Kẽo kẹt."
Mở cửa phòng ra, bước ra được một nửa, thân hình hắn lại dừng một lúc, quay đầu dặn dò: "Nhớ kỹ, không thấy Thánh Hỏa lệnh thì không được bại lộ thân phận."
Không đợi Tử Tâm trả lời, Lưu Ngọc nói xong đã không còn chần chừ nữa, nhanh chân rời khỏi quán rượu.
Vẻ mặt của hắn vẫn như thường, giống như không có chuyện gì xảy ra vậy.
Gặp qua nhiều loại tu sĩ, không còn chút lưu luyến gì với vùng đất Tây Sa này nữa, hắn đi thẳng về phía ngoài phường thị.
Rời khỏi phường thị Tây Sa, Lưu Ngọc lấy Thuẫn Phong chu, hóa thành một tia sáng đen nhánh phóng lên trời.
Ngay sau đó đã biến mất ở phía chân trời.
Sau mười mấy canh giờ, tia sáng chính thức rời khỏi phạm vi của Tây Sa, tiến vào lãnh thổ của một quốc gia nào đó trong Cửu Quốc Minh.
Lưu Ngọc giải trừ dịch dung, khôi phục dáng vẻ vốn có của mình, chạy về phía Tiên Thành to lớn gần nhất.
Hắn dự định cưỡi Truyền Tống trận, truyền tống trở về tông môn.

Thanh Đài phong, Nguyên Dương Tông.
"Ầm ầm."
Nương theo tiếng chấn động nhè nhẹ, Linh quang màu trắng sữa trên Truyền Tống trận dần đạt tới trình độ rực rỡ nhất định.
Hào quang bên trong trận vô cùng chói mắt, một bóng người chợt xuất hiện.
Chính là Lưu Ngọc!
"Thanh Dương sư huynh."
"Thanh Dương sư thúc."
Nhận ra thân phận của người đến, bất kể là tu sĩ Trúc Cơ hay đệ tử Luyện Khí kỳ nào ở đại điện Truyền Tống, đều cùng nhau tiến lên hành lễ với Lưu Ngọc.
"Ừm."
Lưu Ngọc nói một tiếng bằng âm mũi hờ hững, coi như đáp lại, hắn đi ra khỏi Truyền Tống trận rồi đi về phía ngoài đại điện.
Theo số lần cưỡi tăng lên, còn có nhục thân cũng mạnh lên, khi hắn cưỡi Truyền Tống trận ở cự ly ngắn, sẽ ít xuất hiện tình trạng gì khó chịu.
"Vị này chính là Thanh Dương Tử sư thúc sao?"
"Trông còn trẻ tuổi quá ha, so với ta cũng chẳng lớn hơn bao nhiêu."
Nhìn bóng dáng cao lớn của Lưu Ngọc, một nữ đệ tử vừa nhập nội môn, tò mò nói.
"Ăn nói cẩn thận."
Bên cạnh, một đệ tử nội môn uy tín lâu năm cau mày nói, giọng điệu không tốt lắm.
Gã ta vô cùng kính nể tác phong cứng rắn của Thanh Dương Tử sư thúc.
Đối với bất cứ tu sĩ hay là tông môn đối địch nào, thái độ đều vô cùng cứng rắn kiên quyết, trong cuộc chiến ở Yến quốc, uy danh trong tông môn cũng được tăng cao.
Thấy đồng môn sư muội dường như không tôn trọng Thanh Dương Tử sư thúc lắm, gã ta lập tức không thích.
"Đừng trông vẻ ngoài Thanh Dương Tử sư thúc còn trẻ mà lầm, thật ra tuổi tác cũng đã tám mươi mấy."
"Lúc sư thúc đổ máu vì tông môn, ngươi còn chưa nhập môn đâu, còn chẳng biết là đang tu hành ở nơi nào nữa."
Nói đến đây, vẻ mặt gã đệ tử cũng có chút khinh thường.
Tiếp đó, gã ta nói:
"Chẳng qua dù hơn tám mươi tuổi, nhưng với tuổi thọ dài đằng đẵng của Trúc Cơ kỳ, Thanh Dương Tử sư thúc vẫn còn rất trẻ tuổi."
"Sư thúc tu hành mới hơn bảy mươi năm, đã tu luyện đến Trúc Cơ hậu kỳ, quả thật là tấm gương cho chúng ta."
"Nói không chừng lần sau gặp lại, đã phải kêu một tiếng "Sư tổ" đấy."
Nói xong, tên đệ tử còn chắp tay về phương hướng mà Lưu Ngọc đã biến mất.
Đúng vậy, năm đó khi cuộc chiến ở Yến quốc diễn ra, người này chính là một trong những tu sĩ Luyện Khí kỳ dưới trướng Lưu Ngọc, cũng đi theo lăn lộn và có được không ít lợi ích.
Chẳng qua đã cách nhiều năm rồi, Lưu Ngọc lại không cố ý nhớ lại, đối với tên đệ tử nội môn này cũng chẳng có ấn tượng gì.
"Hừ!"
Nữ đệ tử hừ nhẹ một tiếng, quay đầu bày tỏ bất mãn.
Vốn cũng có chút hảo cảm với tên đệ tử kia, cho nên khi cùng làm nhiệm vụ mới muốn tiếp xúc cùng nhau, nhưng việc này hoàn toàn loại bỏ suy nghĩ trước đó của nàng ta.
"Ồ."
Tên đệ tử kia khinh thường cười một tiếng, đồng thời quay đầu lại, không nói thêm gì nữa. Hết chương 1170.



Bạn cần đăng nhập để bình luận