Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 566. Chân tướng được phơi bày

Chương 566. Chân tướng được phơi bày
"Với tốc độ phản ứng và sức mạnh thân thể này, thực lực của Viên Vương rất có thể chỉ yếu hơn một bậc so với Âm Minh Linh Xà."
Hỏa Long thuật của mình bị đánh tan, Lưu Ngọc khẽ nhíu mày.
"Hồng đạo hữu, Thương đạo hữu, Viên Vương này cứ giao cho bần đạo kiềm chế, các ngươi giải quyết hai con Vượn đá nhị giai còn lại trước đi."
"Sau đó chúng ta cùng nhau hợp lực giết chết Viên Vương!"
Thanh Tùng lão đạo lấy Phất Trần ra, truyền âm nói.
Điều này đã được thảo luận trước, đương nhiên Lưu Ngọc sẽ không phản đối.
Hậu Thổ Kình Thiên tán bao quanh toàn thân, Tử Mẫu Truy Hồn đao đứng bên cạnh, hắn chạm túi trữ vật lấy ra Diệu Kim cung.
Hắn truyền pháp lực vào và kéo dây cung, ngưng tụ những mũi tên hình thành một cơn mưa tên màu vàng, mang theo khí sắc bén độc nhất vô nhị của kim loại, bắn về phía một con Vượn đá nhị giai đang xông tới.
Tử Mẫu Truy Hồn đao nhanh hơn một bước, sớm hóa thành ánh sáng đen trực tiếp tóm lấy hạ thân của Vượn đá.
"Ầm ầm ầm."
Hồng quang trong mắt Vượn đá chợt lóe, một bức tường nham thạch được dựng lên chắn trước người, tiếp theo trên nắm tay ngưng tụ lại thành một tầng thạch giáp màu nâu, vung mạnh mẽ về hướng Tử Mẫu Truy Hồn đao.
"Bùm."
Hai lực lượng cực lớn va chạm nhau, Vượn đá lùi lại hai trượng mới có thể ổn định thân hình, thạch giáp trên hai quyền cũng bởi vậy mà bị nghiền nát.
Mặc dù Vượn đá này lực lượng cường đại, thân thể cứng rắn, còn có thiên phú pháp thuật, nhưng chung quy cũng chỉ là hạ phẩm nhị giai, thấp hơn Lưu Ngọc một cảnh giới nhỏ.
Hiện giờ Lưu Ngọc cho dù chỉ sử dụng pháp khí cực phẩm, so với tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ bình thường cũng còn hơn một bậc, đâu phải người mà một Vượn đá đệ nhị giai hạ phẩm có thể ngăn cản?
Không chút do dự, Lưu Ngọc dùng thần thức điều khiển Tử Mẫu Truy Hồn đao xông lên, tiếp theo công kích liên tục từ mọi loại góc độ, Diệu Kim cung trong tay một khắc cũng không ngừng, ngưng tụ mũi tên rơi vào trên thân thể.
Vượn đá có thể cảm nhận được uy năng của Tử Mẫu Truy Hồn đao vô cùng cường đại và sắc bén, cho nên nó căn bản không dám để thanh đao màu đen này rơi vào trên thân thể yêu của mình.
Cho nên xuất ra hơn phân nửa tâm lực để phòng ngự, đối với mưa tên màu vàng của Diệu Kim cung bắn ra, cũng chỉ có thể sử dụng pháp thuật thiên phú ngăn cản.
Nhưng vài vòng công kích qua đi, pháp thuật thiên phú đã bị tiêu hao sạch sẽ, phải cần một khoảng thời gian mới khôi phục lại.
Nó chỉ có thể vội vàng vung vẩy nắm đấm càn quét hơn phân nửa, vẫn còn vài mũi tên rơi vào trên thân thể nó, để lại vài vết máu.
Mũi tên hóa thành Linh lực thuộc tính Kim vô cùng có sức uy hiếp, xâm nhập vào trong thân thể, tạo thành thương thế càng nặng hơn, cũng như ảnh hưởng nhiều tới hành động.
"Phụt..."
Rốt cuộc, thương thế tích lũy quá nặng, Vượn đá phản ứng hơi chậm, chớp mắt một cái, bị Tử Mẫu Truy Hồn đao xuyên qua phần cổ tương đối yếu ớt, phát ra tiếng gào thét nho nhỏ.
Lực lượng mạnh mẽ toàn thân của nó dần biến mất, khí tức cũng nhanh chóng yếu đi, nhưng sinh mệnh lực cực mạnh cho nên vẫn ương ngạnh mà đứng thẳng, không hề suy siển ngã xuống.
"Xoẹt xoẹt xoẹt."
Sắc mặt Lưu Ngọc không đổi, Tử Mẫu Truy Hồn đao vẫn không chút lưu tình, trực tiếp biến đầu nó hóa thành bột mịn, máu bắn tung tóe.
"Ầm."
Lúc này Vượn đá mới ngã xuống trên đất, hoàn toàn mất đi khí tức sinh mệnh.
Mà ở bên khác, Phi Hỏa Lưu Huỳnh bị Thương Lam coi như cánh tay mà điều khiển, hoặc tụ hoặc tán vô cùng linh hoạt, phun ra lửa đỏ không ngừng biến đổi thành các hình thái.
Ngọn lửa này màu đỏ sậm không thể coi thường, khiến Vượn đá trung phẩm nhị giai phải sợ hãi như ném chuột vỡ bình, không dám tùy tiện dính phải.
Mỗi khi Vượn đá muốn xông tới kịch liệt cận chiến cùng Phi Hỏa Lưu Huỳnh, đều sẽ nửa đường bị ngọn lửa đỏ ngăn cản, khiến cho nó phải miễn cưỡng dừng bước.
Toàn thân Vượn đá bao trùm một tầng giáp đá, lực vô cùng lớn nhưng lực lại không có chỗ để dùng tới, nó tuy liên tục gầm thét, nhưng trong lúc nhất thời vẫn không có cách nào tốt hơn.
Mà ở bên phía của Thanh Tùng lão đạo, kịch chiến là vang dội to lớn nhất.
"Phanh phanh."
Hai mắt Viên Vương phát ra ánh sáng đỏ thắm, thân thể khổng lồ lại vô cùng linh hoạt, một quyền đánh bay Vô Trần kiếm của Thanh Tùng lão đạo.
Sau đó hai tay trực tiếp nhổ một gốc cây cao bốn, năm trượng, dùng sức ném về phía Thanh Tùng lão đạo, năng lực cường đại tuôn ra với tốc độ cực nhanh, lại có từng tia tiếng xé gió truyền tới.
Làm xong những chuyện này, những bộ phận quan trọng của thân thể Viên Vương đều trùm lên một tầng giáp đá màu đen, nhẹ nhàng nhảy lên, thân thể cao lớn nhanh chóng tiếp cận về phía mục tiêu.
Khí thế mạnh mẽ, không khỏi khiến Thanh Tùng lão đạo hơi tái mặt.
"Ầm"
Chỉ là tốc độ phản ứng của tu tiên giả Trúc Cơ kỳ đã tăng lên rất nhiều, lúc này đương nhiên sẽ không thể nào có chuyện không phản ứng kịp, lão nhanh chóng ném một quyển trục trong tay về phía không trung, hóa thành một quyển đạo đồ Âm Dương Ngư lớn chừng hai trượng, chặn đứng cây cối mà Viên Vương ném tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận