Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 825. Thần thông và trốn thoát(3)

Chương 825. Thần thông và trốn thoát(3)
Không biết từ khi nào, Tử Vân đạo nhân dẫn theo ba mươi tu sĩ Trúc Cơ đi lên, chặn con đường chính để xuống núi.
Lưu Ngọc khẽ nhíu mày, thấy tình huống này từ bỏ suy nghĩ mạnh mẽ xông ra, tính toán sẽ đuổi theo xem trận chiến sau.
Nhưng rất nhanh hắn cảm thấy không đúng, Tử Vân đạo nhân đưa theo nhiều người như vậy lên núi làm gì?
Trong đám người, cũng có tu sĩ nhận thấy tình huống không đúng, lặng lẽ đi đến bên vách núi, muốn sử dụng pháp khí rời đi.
Thời điểm người này sắp bước lên pháp khí, một quả cầu lửa màu tím đột nhiên bắn tới, khiến người này không thể không tránh.
“Các vị đạo hữu…”
Tử Vân đạo nhân mở miệng, trước tiên muốn ổn định tu sĩ trong sân, âm thầm chờ lúc vị Kim Đan sư thúc quay lại sẽ một lưới hốt gọn những tên “phản nghịch” này.
Không sai, trong mắt Bạch Vân Quan, những tu sĩ chạy đến đây xem chiến chính là phản nghịch.
Lúc xưa thời tứ tông Yến quốc còn hùng mạnh, trong nước và các nước nhỏ xung quanh đều bày tỏ sự thần phục, đồng thời hàng năm đều thành thật cống nộp tài nguyên, cầu xin sự che chở của tứ tông.
Hiệu lệnh các thế lực còn chưa có, mà bây giờ đã dám đến Bạch Vân Quan xem “trò hay”, không phải là phản nghịch thì là gì?
Cũng bởi vì như thế nên tu sĩ Bạch Vân Quan không có thiện cảm đối với mấy tu sĩ đến xem trận chiến.
Chẳng qua dù Tử Vân chân nhân suy nghĩ kín đáo như thế nào nhưng trong những tu sĩ đến xem trận chiến lại không thiếu người có kinh nghiệm dày dặn, thấy tình cảnh này đã đoán được Bạch Vân Quan có mưu đồ xấu?
Ngay sau đó có mấy người đã lấy pháp khí ra chuẩn bị bỏ chạy.
“Đi!”
Lúc này rất nhiều tu sĩ đến xem chiến đều phản ứng lại, không lo trách móc hành vi của Bạch Vân Quan nữa mà tranh nhau lấy pháp khí ra bỏ chạy.
Nhưng Bạch Vân Quan đã trù tính lâu như thế, sao có thể không có phòng bị được?
Trong nháy mắt, mấy chục pháp khí Linh khí được lấy ra, cùng bay về hướng các tu sĩ đến xem trận chiến!
Nhìn trình độ tấn công ăn ý thế này, đã biết là họ đã dự mưu từ sớm.
“A!”
Vài tiếng hét thảm vang lên ngắn ngủi nhưng rất nhanh đã im bặt, hiển nhiên đã ngã xuống rồi.
Tuy số người hai bên hơn kém nhau không nhiều nhưng một bên được thống nhất mệnh lệnh, một bên chỉ là một đống cát rời, hoàn toàn không thể đánh đồng.
Thế nên mới có kết quả thế này, chỉ qua một đợt tấn công, đã có hai ba tu sĩ Trúc Cơ ngã xuống.
“Chỗ này không nên ở lâu, chúng ta nhất định phải toàn lực tấn công thoát khỏi nơi này.”
“Nếu không, cứ như thế này. Nhất định sẽ nguy hiểm đến tính mạng!”
Bên trong đám tu sĩ đến xem chiến, có người hô lớn.
Đồng thời, người này đi đầu làm gương, khống chế ba pháp khí cực phẩm Linh quang sáng chói, liên tiếp đánh lui mấy pháp khí của tu sĩ Bạch Vân Quan.
Nếu như bị tu sĩ của Bạch Vân Quan phát hiện mình là “Ma đầu Thanh Dương” nổi danh trên bảng. Chỉ sợ lập tức lại bị chú ý, thậm chí bị người của Tử Vân Đạo truy sát, hắn đương nhiên sẽ không phạm loại sai lầm này.
Sau khi chống lại đợt tấn công này, Lưu Ngọc không ham chiến. Pháp khí xoay ở quanh thân, lập tức khống chế phi kiếm ố vàng bay về phía Tiên Khuyết thành, trong chớp mắt đã đến bên ngoài năm mươi sáu mươi trượng.
Động tác của hắn xác thực rất nhanh, nhưng có mấy người còn nhanh hơn, lúc này, đã thoát ra Thiên Vương sơn gần một dặm!
Một trong số đó là Thương Lam quen thuộc, dưới chân hắn ta giẫm lên một thanh pháp khí phi đao đen kịt, một đám côn trùng ngưng tụ thành một tấm khiên trước mặt hắn ta, dễ dàng ngăn chặn tất cả các cuộc tấn công.
Linh trùng này toàn thân có màu vàng đồng, nhưng sau lưng lại có điểm bạc điểm xuyết, lực phòng ngự vô cùng phi phàm. Công kích của pháp khí cực phẩm rơi vào trên thân trùng này, vậy mà không thể trực tiếp giết chết, chỉ có mấy con bị đánh rơi, nhưng sau đó lại lung la lung lay bay trở về.
Dưới tình huống tu sĩ Kim Đan của Bạch Vân Quan có thể đến bất cứ lúc nào, những tu sĩ đang xem trận chiến tự nhiên không có ý nghĩ kỳ lạ là “sát cánh chiến đấu”, khi thế công của kẻ thù lắng xuống một chút, khi thế công của kẻ thù lắng xuống một chút, lập tức chuẩn bị chạy trốn.
“Hừ, muốn chạy trốn?”
Đạo nhân áo lam của Bạch Vân Quan đã chú ý đến Lưu Ngọc từ lâu, hiện tại vừa nhìn thấy hắn định bỏ chạy, có lẽ là có đủ tự tin vào thực lực của mình nên đã trực tiếp điều khiển pháp khí đuổi theo.
Chỉ trong một hơi thở ngắn ngủi, gần một nửa số tu sĩ theo dõi trận chiến khống chế pháp khí rời khỏi đỉnh núi, chỉ để lại thưa thớt tầm mười người tại chỗ. Có lẽ, cũng không còn cách nào rời đi.
“Đuổi theo!”
Bạch Vân Quan cũng có rất nhiều tu sĩ khống chế pháp khí, đuổi theo những tu sĩ muốn trốn thoát.
Thần thức của Lưu Ngọc quét qua, trong khoảng thời gian ngắn nhìn thấy tất cả biến hóa trong đám tu sĩ, đồng thời cũng chú ý tới đạo nhân áo lam đang đuổi theo mình. Nhưng lúc này cũng không phải là thời điểm cậy mạnh, cho nên hắn chỉ là thúc giục phi kiếm ố vàng cấp tốc phi độn, muốn rời khỏi phạm vi Thiên Vương sơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận