Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 675. Phân chia thu hoạch(3)

Chương 675. Phân chia thu hoạch(3)
Về phần phương pháp luyện chế Linh khí, thì căn bản không nhìn thấy bóng dáng.
Có điều những cái này đã đầy đủ, phần truyền thừa cũng đủ hết.
Lưu Ngọc cũng không muốn phát triển bao nhiêu trên con đường luyện khí, chỉ là đọc lướt qua, vì để chuẩn bị luyện chế pháp bảo bản mệnh về sau thôi.
Pháp bảo bản mệnh đối với tu sĩ Kim Đan mà nói là vật vô cùng quan trọng, nói nó quan trọng như tính mạng cũng không đủ.
Đồng thời vì nó có liên hệ chặt chẽ với tu sĩ, trên phạm vi lớn thì độ khó luyện chế cũng giảm xuống.
Một bước quan trọng nhất khi luyện chế pháp bảo bản mệnh, chính là thành lập liên hệ tâm thần, dùng tinh huyết để tế luyện, làm cho nó có thể hành động theo suy nghĩ của mình, đồng thời có thể thu vào để bồi dưỡng đan điền.
Đối với yêu cầu tạo nghệ luyện khí, thì không cao như vậy.
Lần này Lưu Ngọc gặp cơ hội tốt như vậy, nên dứt khoát giải quyết vấn đề tương lai một chút, chuẩn bị sẵn sàng cho việc luyện chế pháp bảo trong tương lai.
Cẩn thận xem xét hai phần truyền thừa, hắn lấy giấy bút, viết lại trên giấy đóng thành sách.
So với cầm Ngọc Giản để hiểu thì Lưu Ngọc vẫn quen việc cầm sách đọc hơn.
Chỉ là trước mắt cũng không nên vội vã, vẫn nên hoàn thành tu luyện hằng này mới là điều quan trọng.
Lúc này đã đến giờ Thìn, sắc trời đã vạn dặm không mây, nửa vầng mặt trời đỏ thoát ra khỏi đường chân trời, bắn ra ánh sáng rực rỡ.
Lưu Ngọc buông bút, đóng hai phần truyền thừa vừa viết xong thành sách, rồi lấy bồ đoàn ra ngồi xếp bằng lên, bắt đầu tu luyện hàng ngày.
Dưới sự căng cứng trong lòng của những tu sĩ tại Cổ Khuyết Thành, thời gian năm ngày nhanh chóng trôi qua.
Trải qua một trận trấn áp vô tình thiết huyết của năm tông Sở quốc, tu sĩ Bạch Vân Quan trong thành gần như bị quét sạch, ít nhất đã không dám ngoi đầu lên.
Trận pháp hộ Cổ Khuyết Thành cũng đã thay đổi, một lần nữa đổi thành trận pháp tam giai, chấp chưởng từ năm tông của Sở quốc.
Chỉ là tu sĩ Sở quốc rốt cuộc cũng có thương vong, ở Bạch Vân Quan luôn có vài "Tử trung", hoặc là thế lực bị liên lụy quá sâu.
Bọn họ không còn lựa chọn nào khác, đầu hàng thì định sẵn không có kết quả tốt, thế là phát động tập kích liều chết, khiến cho tu sĩ Trúc Cơ của Phiêu Tuyết Các, Tàn Nguyệt Cốc, Thanh Hư Phái đều chết hai tên.
Mỗi ngày, Lưu Ngọc dẫn theo Giang Thu Thủy, Nhan Khai tuần tra hai lần, đến khi không còn đụng phải tu sĩ Bạch Vân Quan, tổng thể bên trong phạm vi tuần tra cũng tương đối bình ổn.
Cho nên bình thường hắn chỉ để hai người chú ý một chút, đi lại bên trong phạm vi phụ trách nhiều hơn một chút, tự mình thì tu luyện hoặc đọc hiểu công pháp bên trong khách điếm.
Giờ Hợi năm ngày sau, bầu trời đêm đen kịt, mấy chiếc Linh chu phá không mà tới, rẽ thẳng vào trong Cổ Khuyết Thành.
Rốt cuộc tu sĩ tiếp ứng của Sở quốc đã đuổi tới!
Trong mấy chiếc Linh chu này, chẳng những chở theo tu sĩ năm tông của Sở quốc mà còn có tu sĩ thế lực lớn nhỏ khác nhau bên trong Sở quốc, bọn họ đều bị "Chiêu mộ", vào thời điểm chiến tranh thì chờ đợi chỉ lệnh của liên minh năm tông.
Trước mắt bao người, hơn năm vạn tên tu sĩ Luyện Khí kỳ, còn có hơn năm trăm tu sĩ Trúc Cơ kỳ, từ Linh thuyền bay xuống, không có ý tứ che giấu.
Mà tu sĩ Kim Đan có bao nhiêu thì không được biết.
Những tu sĩ này vừa vào thành, trên dưới năm tông của Sở quốc bắt đầu xuất hiện hoạt động với hiệu suất cao hơn, bắt đầu sắp xếp lại biên chế. Từng tên từng tên tu sĩ được sắp đặt xong chỗ đặt chân, rồi nhiệm vụ cũng nhanh chóng được hạ xuống.
Tất cả lộ ra vẻ ngay ngắn rõ ràng.
Buổi trưa hôm đó, lập tức có từng đội tu sĩ Luyện khí kỳ tuần tra trong thành, nắm giữ tỉ mỉ trong toàn bộ Cổ Khuyết Thành, đồng thời vẫn tiếp tục truy nã tu sĩ Bạch Vân Quan.
Mà bốn người Lưu Ngọc, Giang Thu Thủy, Nhan Khai, Thôi Lượng cũng kết thúc nhiệm vụ trước mắt, lựa chọn bốn động phủ ở lại.
"Theo chân của nhiều tu sĩ Luyện Khí kỳ cấp thấp tới, những quốc gia phàm trần lân cận cũng bắt đầu công kích Yến quốc."
"Diệt Yến chi chiến, đã bắt đầu tiến hành toàn diện rồi."
Sắc mặt Lưu Ngọc rất nghiêm túc, giọng điệu cũng có vẻ nghiêm trọng nói với ba người.
Theo lời hắn nói, biểu cảm ba người không hề giống nhau, Giang Thu Thủy tương đối bình tĩnh, Nhan Khai hơi hưng phấn, Thôi Lượng thì lo lắng.
"Bây giờ thế công hai nước Sở Tề đều cường thế như vậy, chỉ cần chúng ta nắm lấy cơ hội, dĩ nhiên có thể nhờ vào đó kiếm đầy đủ tài nguyên!"
Nhan Khai dường như vừa nếm được trái ngọt, có hơi hưng phấn nói.
"Lời này vẫn chưa ổn, Thôi mỗ cho rằng vẫn nên cẩn thận cho thỏa đáng."
"Dù sao nếu chiến tranh như này, tu sĩ Trúc Cơ chúng ta cũng không đáng nhắc tới."
Thôi Lượng không tán đồng ý nghĩ như vậy, lập tức phản bác.
Lưu Ngọc đang muốn mở miệng, đột nhiên cảm ứng được động tĩnh trong túi trữ vật, phất tay lấy lệnh bài tông môn ra.
"Đồ đệ Thanh Dương, mau tới gặp bản tọa!"
Lưu Ngọc thả một sợi thần thức dò vào trong lệnh bài tông môn, ngay lập tức đọc được tin tức bên trong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận