Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 417. Kẻ thẳng được tất cả(3)

Chương 417. Kẻ thẳng được tất cả(3)
Sau đó hắn tiếp tục lấy ra pháp khí đã tiêu diệt lão giả râu trắng ở Linh Dược viên, hàn quang của Hắc Sắc Thiết Tác lóe lên, nhanh chóng biến lớn đến hai ba trượng, giống như một con Hắc Xà quấn lấy hồng y nam tử.
Ly Huyền kiếm, Tử Mẫu Truy Hồn đao, Hắc Sắc Thiết Tác.
Sư tử vồ thỏ cũng dùng toàn lực, nếu sát ý đã quyết, lại còn không có người ngoài ở đây, Lưu Ngọc không giấu giếm thực lực nữa, vừa ra tay chính là ba kiện pháp khí với sức mạnh lớn nhất.
“Kinh Thần Thích.”
Hắn thi triển hết tất cả nhưng vẫn không dừng lại, một phần nhỏ lực lượng của thần thức hội tụ ở mi tâm, nén ngưng tụ thành một cây châm sắc bén vô hình vô chất, đâm đến mi tâm hồng y nam tử.
Dùng mọi thủ đoạn tận tức khiến cho đối phương không có cơ hội để phản kháng.
Sau khi phát huy toàn bộ thực lực, Ẩn Linh thuật tự nhiên mất đi hiệu quả, một thân Linh áp của Lưu Ngọc rõ ràng đã cách Trúc Cơ trung kỳ không xa!
Biểu tình của hồng y nam tử hoàn toàn cứng ngắc, vốn dĩ hắn ta còn muốn “hòa đàm”, vậy mà lời còn chưa thốt ra khỏi miệng đã phải đối mặt với trận địa kinh thiên động địa.
Kiện Linh khí thượng phẩm kia khiến hắn ta như có gai ở sau lưng, nhưng hắn ta còn chưa kịp phản ứng đã đột nhiên mất đi ý thức.
Thì ra là Kinh Thần Thích được thi triển sau mà đến trước, khiến cho hắn ta thất thần hai giây, sau hai giây mới khôi phục lại.
Nhưng lúc này hắn ta đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để bố trí phòng ngự, thế công của Lưu Ngọc đang ở gần ngay trước mắt.
Sức mạnh của Kinh Thần Thích phụ thuộc vào sự chênh lệch thần thức của hai bên.
Bây giờ thần thức của Lưu Ngọc đã đạt tới bảy dặm, đây là phạm vi của Trúc Cơ hậu kỳ, mà thần thức của hồng y nam tử chỉ ở Trúc Cơ sơ kỳ, hiệu quả cực kỳ tốt.
Hồng y nam tử chỉ có thể vội vàng khống chế pháp khí ngăn cản, khống chế Hồng Sắc Cốt Trảo và Phấn Hồng Chiết Phiến cản trở trước người, sau đó lấy ra Âm Lôi Tử cuối cùng của bản thân ném về phía Ly Huyền kiếm.
“Ầm ầm.”
Trước khi Âm Lôi Tử tiếp cận Linh khí hóa hình của Ly Huyền kiếm đã nổ tung, nổ tung thành Lôi Điện tối đen như mực, phần lớn sức mạnh được phóng thích về phía trước, nỗ lực ngăn cản thế tiến công.
Lưu Ngọc thấy tình hình này thì không hề lùi bước, khống chế pháp khí lực chọn cứng rắn đối đầu.
Hư ảnh Hỏa Liệt Điểu ré lên tiếng dài, bề ngoài ngọn lửa hư hảo dường như mạnh mẽ hơn, nó giơ hai cái móng vuốt trực tiếp từ giữa xé sang hai bên một cái.
Lôi Điện đen nhánh trực tiếp bị xé thành hai nửa, sức mạnh của Hỏa Liệt Điểu chỉ bị tiêu hao một phần nhỏ, tiếp tục hướng về phía hồng y nam tử.
“Keng keng.”
Sức mạnh của Linh khí thượng phẩm triệt để được bày ra, cộng thêm pháp lực của Lưu Ngọc tinh thuần hơn những tu sĩ cùng giai, Ly Huyền kiếm trực tiếp quét ngang một cái đã lập tức đánh bay hai kiện pháp khí là Hồng Sắc Cốt Trảo và Phấn Hồng Chiết Phiến.
Hồng y nam tử mở miệng muốn nói, dường như còn muốn nói lời cầu xin tha thứ, nhưng Lưu Ngọc không hề có ý định cho hắn ta cơ hội này.
Tử Mẫu Truy Hồn đao dễ dàng đánh nát vòng bảo hộ, xuyên qua lồng ngực hắn ta.
“Bịch.”
Hắc Sắc Thiết Tác đánh vào đầu hồng y nam tử, khiến hắn ta ngay lập tức nổ thành một đám sương mù máu, máu và thịt tan tác xung quanh.
Hơn hai mươi hô hấp trước đây ở nơi này có ba vị tu sĩ, trong nháy mắt chỉ còn lại một thân ảnh, lẳng lặng hưởng thụ niềm vui chiến thắng.
Khống chế Ly Huyền kiếm và Tử Mẫu Truy Hồn đao mang theo hai chiếc túi trữ vật thượng phẩm trở về, trên nguyên tắc không lãng phí, Lưu Ngọc thả ra Thanh Dương Ma Hỏa bay về phía thi thể của hai người họ, nhất định phải vắt ra một chút giá trị.
Bởi vì hai người kia đã chết, sức sống của cơ thể và linh hồn Nguyên Thần đều đã tiêu tán hơn phân nửa, Thanh Dương Ma Hỏa thiêu đốt tất cả máu thịt, chỉ vẻn vẹn thu hoạch được “một nửa” nhiên liệu.
Nơi này không thích hợp ở lâu, Lưu Ngọc dùng Thủy Cầu rửa sạch vết máu trên pháp khí Linh khí, chỉ để lại Tử Mẫu Truy Hồn đao để ngự kiếm phi hành, còn lại thu vào túi trữ vật.
Sau đó hắn thi triển hơn mười đạo pháp thuật cao cấp nhất giai, phá hư sạch sẽ toàn bộ hiện trường, khiến người khác khó có thể điều tra ra tiền căn hậu quả.
Cuối cùng hắn hóa thành một đạo ánh sáng đen phóng lên trời, bay đến mỏ quặng Tử Tinh.
Trong lúc phi hành, Lưu Ngọc vừa chú ý động tĩnh chung quanh, vừa cầm túi trữ vật của Diêu Vân Tùng và hồng y nam tử, kiểm tra “chiến lợi phẩm”.
Ngoại trừ hai kiện cực phẩm pháp khí ra, thứ có giá trị nhất trong túi trữ vật của hồng y nam tử chính là Lưu Huỳnh Tử Tinh, tổng cộng có một cân rưỡi với giá trị ba ngàn Linh Thạch, tính cả hai kiện pháp khí pháp khí thì lần này Lưu Ngọc thu hoạch được hơn năm ngàn khối Linh Thạch.
Sử dụng Thanh Nguyên đan và Dưỡng Thần đan tiêu tốn rất lớn, hầu như hàng năm đều cần tiêu tốn chín ngàn Linh Thạch, ba năm qua chính là hai vạn bảy ngàn khối Linh Thạch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận