Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 824. Thần thông và trốn thoát(2)

Chương 824. Thần thông và trốn thoát(2)
Ngay lúc hắn đang suy tư, Linh áp và khí thế giữa sân đã đạt đến đỉnh cao, hai vị chân nhân cuối cùng đã ra tay!
Ánh sáng!
Hào quang màu đỏ!
Trong phạm vi một trăm dặm trên trời đột nhiên bị bao phủ bởi hào quang màu đỏ.
Từng ánh hào quang màu đỏ giống như từng dải từng dải lụa đỏ bình thường, dày đặc che kín cả không gian, che khuất tầm nhìn của tất cả mọi người.
Con đường vải đỏ đầy lộng lẫy, giống như ánh chiều tà lúc hoàng hôn không mang chút lực sát thương nào.
Nhưng trong lòng Lưu Ngọc lại thấy rùng mình, có thể cảm nhận được uy lực cực lớn trong đó.
Trong đó ẩn chứa đầy Linh lực thuộc tính hỏa, uy lực của mỗi dải lụa đỏ có thể hạ một tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ nếu toàn lực tấn công.
Nếu chỉ có như vậy cũng không có gì nhưng cả con đường toàn dải lụa đỏ che kín cả tầm nhìn, chỉ sợ ít nhất là hơn một ngàn con đường như vậy.
Càng đáng sợ hơn chính là chúng xuất hiện gần như là ngay lập tức!
“Thần thông”.
Trong lòng Lưu Ngọc hiện lên ý niệm này.
Pháp thuật nhiều hay ít vẫn cần trải qua quá trình thi pháp, có thể phóng thích trong thời gian ngắn, còn có uy lực kinh người như thế nhất định là Kim Đan chân nhân sở hữu thần thông.
Thiên phú về pháp thuật của tu sĩ thần thông tương tự như yêu thú, có thể trong nháy mắt có thể thi triển pháp thuật, hơn nữa tiêu hao pháp lực rất ít, uy lực còn có thể tăng lên theo từng cảnh giới.
Chỉ là so sánh với thiên phú về pháp thuật, sức mạnh của thần thông vượt xa hơn, hơn nữa nó cũng càng phức tạp và khó bị khắc chế hơn.
Chẳng qua nếu yêu thú thăng cấp đến Yêu Đan hậu kỳ cũng sẽ thức tỉnh thiên phú giống như thần thông, thế nên cũng chưa thể nói rõ ai cao ai thấp.
Tu sĩ sau khi Kết Kim Đan sẽ tự sinh thần thông.
Mà dựa vào phẩm chất của Kim Đan và công pháp khác nhau sẽ có thần thông khác nhau.
Hơn nữa phẩm chất Kim Đan càng cao, uy lực của thần thông càng lớn.
“Trường Phong đạo hữu, hãy thử thần thông của bần đạo.”
Thanh Vị lão đạo há to miệng phun ra hàng ngàn dải hào quang đánh về phía Trường Phon chân nhân.
Hàng ngàn dải lụa đỏ hoạt động theo ý nghĩ của lão, một mảng dày đặc lao về phía Trường Phong chân nhân.
Từ xa nhìn lại, giống như một cơn mưa màu đỏ, tiến đến với khí thế che trời lấp đất.
Vào lúc dải lụa đỏ đến trước mặt, quanh thân Trường Phong chân nhân lập tức hiện một vòng bảo hộ màu xanh, bảo vệ thân thể bên trong.
“Oành oành oành”.
Từng dải lụa đỏ dừng lại trước vòng bảo hộ màu xanh, sau đó nứt ra thành Linh khí thuộc tính hỏa dày đặc, uy lực bùng nổ làm cho tất cả tu sĩ Trúc Cơ giật mình.
Nhưng dưới sự tấn công liên tục của từng dải lụa đỏ thần thông, vòng bảo hộ màu xanh xung quanh Trường Phong chân nhân vẫn bất động như cũ, giống như một tảng đá ngầm trong dòng nước xiết, đứng yên như núi.
Rõ ràng chỉ có một tầng mỏng manh thế nhưng những dải lụa đỏ không thể tiến thêm được tí nào.
Đương nhiên Trường Phong chân nhân không phải chỉ bị động nhận đòn tấn công mà không phản kích lại, trên không trung Thiên Sơn tình thế nhanh chóng xảy ra biến hóa.
Lưu Ngọc chỉ cảm thấy gió trở nên mạnh hơn rất nhiều, khiến áo bào của hắn bay ào ào.
Trên bầu trời đột nhiên có một trận gió lớn rít gào từ một phương trời xa xa!
Chỉ thấy Trường Phong chân nhân nhấc tay, trong ống tay áo lập tức có một trận cuồng phong màu xanh lạnh thấu xương rít gào thoát ra ngoài, nó hóa thành từng mũi tên màu xanh bay về phía những dải lụa đỏ.
Mỗi một mũi tên xanh đều mang theo sức mạnh thuộc tính phong với uy lực cực mạnh, có thể so với sức mạnh của pháp thuật thượng phẩm nhị giai!
Làm những tu sĩ phía dưới những mũi tên phải đứng thẳng lên!
“Ầm ầm ầm”.
Dải lụa đỏ và mũi tên xanh không ngừng va chạm, liên tục phát ra tiếng nổ vang, từng tiếng tiếp từng tiến vừa nhanh vừa mạnh, khiến Linh khí dao động kịch liệt.
Thế trận to lớn, cho dù là ở ngoài trăm dặm cũng có thể ẩn ẩn cảm giác được.
Trên bầu trời, một bên là hào quang màu đỏ, một bên là mũi tên xanh lạnh lẽo.
Hai màu đỏ xanh không ai nhường ai, phân biệt mỗi bên chiếm cứ một nửa khoảng không, ai cũng không chiếm được ưu thế.
“Oành!”
Sau một tiếng nổ lớn, lụa đỏ và mũi tên xanh đã triệt tiêu lẫn nhau, tất cả biến mất hầu như không còn gì.
Sau một hồi thử nhau, hình như hai vị chân nhân đã thực sự tức giận, cả hai đều lấy ra pháp bảo của mình bắt đầu chiến đấu kịch liệt.
Chẳng qua hai người càng đánh càng xa, dần rời xa phạm vi của Thiên Vương sơn, khiến những tu sĩ đang xem trận chiến khó có thể nhìn rõ được.
Mà tu sĩ Kim Đan hai bên đồng thời cũng biến mất khỏi phạm vi của Thiên Vương sơn.
Có tu sĩ đang xem trận chiến thấy thế muốn đuổi theo lại bị đám tu sĩ Bạch Vân Quan do Tử Vân đạo nhân cầm đầu ngăn cản.
Lưu Ngọc ở phía dưới thấy tình thế hồi hộp, cũng muốn dùng pháp khí đuổi theo, muốn xem cảnh chiến đấu của hai vị chân nhân nhưng đồng dạng cũng bị ngăn lại.
“Hai chân nhân đấu pháp, mấy vị đạo hữu vẫn không cần đi quấy rầy.”
“Cứ liều lĩnh đi đến chỉ sợ sẽ bị ảnh hưởng bởi đấu pháp đấy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận