Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 462. Hàn Vụ đại doanh

Chương 462. Hàn Vụ đại doanh
Cỏ cây thưa thớt, dã thú tuyệt tích.
Vô số sinh linh bình thường gặp họa hóa thành tro bụi bởi cuộc chiến của những tu tiên giả.
Trong các góc không mấy bắt mắt, còn bắt gặp xương cốt của động vật.
Hoàn cảnh môi trường tự nhiên bị thay đổi mạnh mẽ, để sống sót các giống loài thuộc tầng chót buộc phải rời khỏi quê hương.
Những kẻ thích ứng sinh tồn thể hiện phép tắc cá lớn nuốt cá bé một cách nhuần nhuyễn.
Trên mảnh đất từng được “gột rửa” này, các doanh địa mọc lên từ những gian nhà gỗ nhỏ liền kề. Tổng cộng chia thành năm doanh địa lớn, chiếm cứ năm góc của “mảnh đất trống trơn”.
Mỗi căn nhà gỗ đều cách nhau một khoảng hai đến ba trượng, càng là những gian ở phía ngoài thì càng đơn sơ và chật hẹp, những căn ở bên trong lại càng xa hoa, rộng rãi.
Ở vị trí chính giữa doanh địa, có một căn nhà gỗ chiếm vị trí rộng nhất, ước chừng lên đến khoảng mười trượng, cũng trang nghiêm và khí phái nhất.
Trên nóc nhà còn cắm một lá cờ lớn, đây là ấn ký của các tông môn.
Mỗi một mặt tường vẽ đủ loại phù văn với màu sắc và kiểu dáng khác nhau, bảo vệ tất cả các gian nhà gỗ ở bên trong, lại khởi động được trận pháp có uy lực không tầm thường, hình thành chùm sáng nhàn nhạt bảo vệ bức tường ở bên trong.
Ngẫu nhiên trở thành một tòa thành trì cỡ nhỏ.
Từng cặp tu sĩ liên quân mang vẻ mặt rắn rỏi, lạnh nhạt đi tuần tra trong doanh địa hết vòng này đến vòng khác. Nếu phát hiện có hành tung đáng nghi, rất có thể xử lý ngay tại chỗ.
Tuy trong doanh địa vẫn chưa đến mức cứ ba bước là một trạm, mười bước một đội, nhưng cũng không kém bao nhiêu. Với thần thức của tu tiên giả, đủ để đảm bảo không có bất cứ góc chết nào.
Bố cục tổng thể của cả năm doanh địa đồng đều, chỉ khác nhau đôi chút về mặt chi tiết, khoảng cách giữa các bên ít nhất từ mười dặm trở lên.
Trên lá cờ của một doanh địa quay mặt về hướng Nam có vẽ một ngọn lửa đỏ thẫm đang thiêu đốt, đây là ấn ký của Nguyên Dương Tông.
Phương Khổng Đồng Tiền Pháp Bảo bay đến bầu trời của doanh địa này bỗng dừng lại, sau đó từ từ hạ xuống trước doanh địa.
Nó không hề chịu ảnh hưởng của quán tính, dễ thấy tu vi thâm hậu của chủ nhân sử dụng nó.
Lưu Ngọc cũng biết đôi chút về thông tin có liên quan đến Hàn Vụ doanh địa từ tu sĩ Trúc Cơ của Hàn Nguyệt Thành, lúc này đương nhiên rõ đã đến trước đại bản doanh của tông môn nhà mình.
Không cần nhiều lời, đám tu sĩ Trúc Cơ nhảy xuống khỏi pháp bảo, đứng yên tại chỗ chờ đợi hiệu lệnh của Kim Đan trưởng lão.
Lưu Ngọc liên tục quan sát xung quanh, thu hết tất cả vào đáy mắt.
Hắn chú ý đến một đại doanh tọa lạc cách doanh địa tông môn chỉ hơn mười dặm với quy mô không hề thua kém tông môn. Trên lá cờ của nó có một thanh bảo kiếm mỏng dài, tinh xảo, không có mũi kiếm nhưng vẫn toát ra ánh sắc sắc bén.
“Tàn Nguyệt Cốc ư?”
Lưu Ngọc thầm nhủ.
Tu sĩ trong Tàn Nguyệt Cốc có đến hơn phân nửa là kiếm tu, tế luyện một phần tính mạng tu kiếm, theo đuổi “Một kiếm phá vạn pháp”.
Trước nay, Nguyên Dương Tông có quan hệ đồng minh với Tàn Nguyệt Cốc, doanh địa gần một chút cũng dễ giúp nhau trông coi, điều này rất bình thường.
Nghiêm trưởng lão đáp xuống ngay trước mặt mấy người Lưu Ngọc, sau khi lão hạ xuống, trong chớp mắt Đồng Tiền Pháp Bảo nhanh chóng thu nhỏ lại cỡ một tấc, rơi vào lòng bàn tay của Nghiêm trưởng lão, sau đó bị thu vào túi trữ vật.
Không thu vào nuôi dưỡng trong cơ thể, hiển nhiên đây không phải là pháp bảo bản mệnh, lấy ra chủ yếu là để đưa đám tu sĩ Trúc Cơ như Lưu Ngọc một chặng.
Bởi vì tu vi pháp lực của tu sĩ Kim Đan đã thoát khỏi lực hút của trái đất, không cần nhờ vào pháp khí hay pháp bảo, chỉ dựa vào thân xác là có thể ngự không phi hành.
Bởi vì chiến tranh, ít nhiều các tu sĩ Trúc Cơ bên Vọng Nguyệt Thành cũng đã gặp Nghiêm trưởng lão mấy lần.
Pháp bảo cùng động tĩnh lớn như vậy, tất nhiên các tu sĩ trong doanh địa phát hiện từ lâu, chẳng mấy chốc đã có một vị tu sĩ Trúc Cơ đi ra.
Sau khi hai bên kiểm tra tín vật, ám hiệu để xác định thân phận, tu sĩ Trúc Cơ kia cung kính cúi đầu nghe lệnh.
“Ngươi đi vào, gọi hết các tu sĩ của Thanh châu ra.”
Nghiêm trưởng lão chắp tay sau lưng, thản nhiên căn dặn.
“Vâng.”
Tu sĩ Trúc Cơ kia cung kính nghe lệnh, sau đó vào đại doanh, bắt đầu truyền đạt mệnh lệnh của trưởng lão.
Rất nhanh, đại doanh đã có động tĩnh lớn, hơn một trăm tu sĩ Trúc Cơ nối đuôi nhau đi ra, cung kính bái kiến trưởng lão.
Thôi Lượng mà Lưu Ngọc khá quen thuộc cũng ở trong số đó.
Trải qua một trận đại chiến suốt năm, tu sĩ Trúc Cơ của Nguyên Dương Tông đã mất mạng sáu bảy mươi người. Mà kẻ này tham tài, háo sắc lại sợ chết vẫn bình yên vô sự, phải công nhận lão thật sự rất ngoan cường.
Trong đại doanh có một trăm vị tu sĩ Trúc Cơ, tu sĩ Luyện Khí kỳ thì nhiều hơn, cộng thêm đến từ Vọng Nguyệt Thành ít nhất cũng có hơn tám chín nghìn người, liếc mắt nhìn sang trông vô cùng hoành tráng.
Trong đám tu sĩ Luyện Khí kỳ này, đệ tử Nguyên Dương Tông có chừng ba bốn ngàn người, số còn lại đều là các thế lực lân cận cử tới tham chiến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận