Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 1237. Kế hoạch tu luyện (2)



Chương 1237. Kế hoạch tu luyện (2)




Cho dù sau này trở mặt, thì một thân phận thị thiếp cũng sẽ không tạo ra được trở ngại gì đối với Lưu Ngọc.
Trước mắt có thể duy trì mối quan hệ thân thiết với Nghiêm gia, còn có được cảm tình tốt của các gia tộc tu sĩ khác, cớ gì mà hắn lại không làm chứ?
Trong lòng cân nhắc lợi hại, chẳng qua chỉ là chuyện xảy ra trong mấy hơi thở ngắn ngủi.
Qua mấy hơi thở, thấy Nghiêm Hồng Ngọc vẫn không nói lời nào, Lưu Ngọc khẽ cau mày.
Hôm nay tuy rằng là đại điển Kim Đan, nhưng hắn vẫn còn không ít chuyện phải làm, không có nhiều thời gian để lãng phí ở chỗ này.
Chẳng qua việc kết thông gia, quả thật cũng không thích hợp để nữ tu chủ động mở miệng, vậy thì hắn chỉ có thể chủ động phá vỡ bầu không khí im lặng lúc này, nếu không cũng chỉ lãng phí thời gian mà thôi.
“Nghiêm sư tỷ, đêm khuya tỷ tới đây, không biết là vì chuyện gì?”
Lưu Ngọc nhẹ nhàng buông chén trà trong tay xuống, dù bận thì hắn vẫn ung dung nhìn đối phương, thản nhiên hỏi.
“…”
Trong lòng đang đấu tranh kịch liệt, Nghiêm Hồng Ngọc bỗng nhiên nghe thấy giọng nói quen thuộc, thân thể mềm mại không tự giác mà run lên, dưới bàn hai bàn tay không kìm được mà nắm chặt lại.
Chẳng qua nàng ta cũng là người đã trải qua nhiều chuyện, người đối diện cũng là người có quan hệ thân thiết với gia tộc, nàng ta biết bản thân không có lựa chọn khác.
Cho nên, thật lâu sau nàng ta đã đưa ra quyết định.
“Ai!”
Nghiêm Hồng Ngọc lén thở dài.
Sau đó nàng ta chậm rãi đứng dậy, thân thể có lồi có lõm, dáng người nàng ta lại hiện ra rõ ràng trước mặt Lưu Ngọc.
Dường như nàng ta đã tốn công, tỉ mỉ ăn mặc, phấn mắt, son môi, son phấn… Đều vừa đẹp.
Nếu thiếu một phân thì quá nhạt, có vẻ hơi thiếu sắc, nhiều hơn thì lại quá đậm, có thêm vài phần diễm tục.
Như thế này không đậm không nhạt, càng giúp nàng ta xinh đẹp hơn.
Khiến người ta không khỏi thèm nhỏ dãi, hận không thể bật người dậy ôm nàng ta vào trong lòng, vui vẻ “bảo vệ” nàng ta một phen.
Khi Nghiêm Hồng Ngọc đứng dậy, mùi hương hoa lan mang theo sự trưởng thành, quyến rũ càng tỏa ra đậm hơn, giống như muốn kích thích tiếng lòng của người khác, khiến tâm tư bọn họ ngứa ngáy khó nhịn.
Sau khi đứng dậy, nàng ta vẫn không nói được lời nào, chỉ là đôi mày thanh tú nhíu lại liếc nhìn Lưu Ngọc một cái, sau đó lại nhanh chóng dời mắt đi.
Tiếp theo, ngón tay thon dài trắng nõn với những móng tay được cắt dũa ngay ngắn chậm rãi sờ soạng đai lưng bên hông.
Thấy vậy Lưu Ngọc mỉm cười, hai người chưa từng trao đổi nhiều với nhau, lại sớm tự hiểu không cần nói.
Chẳng qua tuy coi điều này là giao dịch, nhưng hắn cũng không ngại hưởng thụ thật tốt.
Dùng pháp lực đóng cửa động lại, trận pháp bên ngoài cũng theo đó được kích hoạt.
(Ở đây đã tỉnh lược hơn năm ngàn chữ)
Xa xa nhìn lại, giống như có một trận cuồng phong quét qua, ngọn đèn dầu trên lầu các không ngừng lay động.
Thời gian chậm rãi trôi qua, nến trên chân đèn được thắp sáng suốt đêm, cho đến lúc bình minh mới đột ngột vụt tắt.

Ngày hôm sau.
Hai người ăn mặc chỉnh tề, ngồi đối diện nhau trong động phủ.
“Hồng Ngọc, sau này cứ an tâm mà ở lại Thanh Dương phong.”
“Có thiếu cái gì cứ việc nói cho ta biết.”
Nhẹ nhàng uống một ngụm Linh trà, Lưu Ngọc bình tĩnh mở miệng.
“Vâng, Thanh Dương sư thúc.”
Nghiêm Hồng Ngọc hơi sửng sốt, lập tức phản ứng lại, cố gắng tự trấn an bản thân.
Tuy rằng hai người đã cùng nhau nghiên cứu Âm Dương đại đạo, nhưng bây giờ nói ra hai chữ kia vẫn khiến nàng ta cảm thấy vô cùng mất tự nhiên.
Dù sao, hai người hơn kém nhau mấy chục tuổi, hơn nữa còn là bên Nghiêm Hồng Ngọc lớn hơn.
Cho nên Nghiêm Hồng Ngọc hơi do dự chốc lát, cuối cùng vẫn xưng hô sư thúc.
Khóe mắt nàng ta đánh giá nam tu trước mặt này, không biết tại sao bề ngoài vốn bình thường bây giờ lại có một sức hấp dẫn đặc biệt khiến nàng ta không tự chủ được muốn thân cận hơn.
“Một khi đã như vậy, trước hết ngươi cứ lui xuống trước đi!”
“Đợi đến thời điểm thích hợp, Lưu mỗ sẽ gọi ngươi đến, đến lúc đó lại chỉ điểm thêm cho ngươi một vài vấn đề về tu luyện.”
Lưu Ngọc lấy Luyện đan bút ký mới ra xem lại, cũng không ngẩng đầu lên mà chỉ hờ hững nói.
Với sự nhạy bén của Linh Giác, hắn đương nhiên có thể cảm nhận được đối phương đang đánh giá hắn, chẳng qua hắn không biểu hiện gì.
Lúc này, hắn đã nhập vào trạng thái như Thánh như Phật vậy.
Đối với sự thay đổi thái độ trước và sau của Nghiêm Hồng Ngọc và một số nữ tu, Lưu Ngọc đều thu hết vào mắt.
Hắn không cảm thấy điều này có gì kỳ quái.
Quá trình tu tiên, không chỉ đơn giản là gia tăng thực lực, nó còn là sự quá độ bản chất của sinh mệnh.
Đạt tới Kim Đan kỳ là đã bước được bước đầu tiên trong việc thoát khỏi cõi trần.
So sánh với phàm nhân giờ đã là điều không thể so sánh nổi, cho dù không có thân thể cũng có thể tồn tại được.
Ở một mức độ nào đó, so với tu sĩ cấp thấp và phàm nhân mà nói, tu sĩ cảnh giới Kim Đan trở nên quả thực đã “hoàn mỹ” hơn nhiều.
Đây là sự chênh lệch trong bản chất sinh mệnh, nó sinh ra một sự hấp dẫn đặc biệt, đối với người khác phái càng trở nên rõ ràng hơn.
Dù sao tiến hóa là bản năng đã được khắc sâu vào trong máu thịt của sinh vật.
Muốn xứng đôi với huyết mạch hoàn mỹ, sinh ra càng nhiều con cháu hoàn mỹ hơn cũng là thiên tính của giống loài.
Trải qua việc đề thăng cảnh giới và tẩy tủy, bề ngoài Lưu Ngọc không có biến đổi gì nhiều, chỉ là một vài khuyết điểm đã biến mất.
Bề ngoài nhìn qua vẫn bình thường như thế nhưng hắn đã trở nên “hoàn mỹ” hơn không ít.
“Đã rõ thưa sư thúc, Hồng Ngọc cáo lui.”
Nghiêm Hồng Ngọc đáp một tiếng, sau đó xoay người bước nhanh rời đi.
Tuy nàng ta đã bắt đầu chấp nhận hiện thực, nhưng nàng ta vẫn còn canh cánh trong lòng, trong thời gian ngắn khó có thể tiêu tan được.
Sau khi nàng ta rời đi, Lưu Ngọc tiếp tục ôn lại Luyện đan bút ký, sau hai canh giờ mới cất nó đi, đứng dậy đi vào Luyện Công phòng.
Ngồi trên bồ đoàn, hắn khoanh hai chân lại, lấy Pháp Bảo phòng ngự Kim Ngọc hoàn ra, rót Linh lực vào đó rồi bắt đầu luyện hóa.
Không ngoài ý muốn, nháy mắt khi Linh lực được rót vào, hắn lập tức cảm giác được khí tức của một pháp lực khác. Hết chương 1237.



Bạn cần đăng nhập để bình luận