Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 1056. Di phong Ngụy võ!



Chương 1056. Di phong Ngụy võ!




Dùng phương thức thể tu tác chiến, có một chuyện vô cùng không tốt đó chính là quá phí y phục.
Sau đó bắn ra một quả cầu đốt cháy thi thể của nam tu mập mạp, rồi vắt túi trữ vật của gã vào bên hông mình.
Dựa theo quy của của Tu Tiên Giới, ai đánh giết địch tu thì túi trữ vật sẽ thuộc về người đó, vừa mới cảm tạ đối phương xong, cái này trái lại không cần tranh luận.
"Nếu đã vậy, chúng ta cùng lên đường đi."
Ngay sau đó, trong màn đêm đã có bốn tia sáng phóng lên trời, Linh áp mạnh mẽ không hề bị che lấp.
Có hai người với tu vi đạt Trúc Cơ đỉnh phong, cho dù có tà tu rình mò, cũng chắc chắn sẽ không muốn gây sự với đồng thời cả hai tu sĩ Trúc Cơ đỉnh phong.
Mặt đất ban đầu vốn chỉ còn lại một màu đen xám dần bị cát vàng vùi lấp.
Qua không lâu, tất cả vết tích đều biến mất gần như không còn thấy gì.
Bên trong tia sáng, ba người Đường Thiên Bảo hỗ trợ lẫn nhau.
Tia sáng của bọn họ liên kết chặt chẽ, duy trì khoảng cách rất gần.
Hiển nhiên ba người vô cùng tín nhiệm lẫn nhau, có một loại ăn ý không giống bình thường, nguyện ý giao phó phía sau lưng cho đối phương.
Mà Lưu Ngọc thì hiểu chuyện nên duy trì khoảng cách với ba người bọn họ, không mạo muội tiến lại gần.
Dù sao ai cũng biết ở khoảng cách gần thể tu đấu pháp rất lợi hại, khi giao chiến trong khoảng cách gần thì pháp tu rất yếu thế hơn thể tu.
Cho dù cao hơn hai tiểu cảnh giới nhưng nếu bị thể tu tiếp cận, khả năng lật nước là vô cùng lớn.
Bốn người đều không phải là ngu ngốc, ước định của Tu Tiên Giới đã trở thành quy tắc, nên bọn họ đều biết rõ ràng.
Tất cả đều không nói ra mà thôi.
Một đường bay bằng tia sáng, ven đường đều là đại mạc và bão cát.
Theo thời gian qua đi, phía trước tầm mắt dần xuất hiện một chút màu xanh.
Ốc đảo!
"Đã đến phường thị Tây Sa."
Trong lòng Lưu Ngọc hơi động, phóng tầm mắt ra xa mà nhìn.
Trong khoảng cách không ngừng đến gần, chút màu xanh lục trong mắt dần lớn lên.
Có sơn hà địa thảo và cả dê bò.
Còn có từng mục đồng cần cù, đang thu hoạch cỏ để nuôi gia sức và thả dê bò, tất cả đều vô cùng hài hòa.
Trừ cái đó ra, kiến trúc lại tràn ngập phong cách Tây Sa, sắc thái phần lớn đều theo khuynh hướng màu vàng nâu, không xinh tươi lắm, có phàm nhân bọc khăn trùm đầu đang ra ra vào vào.
Tia sáng nhanh chóng đến gần, tầm mắt Lưu Ngọc cũng ngày càng rõ ràng.
Nhìn qua cảnh tượng này, trong lòng của hắn không khỏi hiện ra một bài thơ kiếp trước.
Thiên thương thương, dã mênh mông, gió thổi cọ rạp gặp dê bò.
Phường thị nằm ở trung tâm Ốc đảo, cho nên tia sáng của bốn người từ trên không Ốc đảo hạ xuống, nhưng không hề có ý dừng lại.
Sinh mệnh yêu thú vô cùng mạnh mẽ, bên trong đại mạc vẫn có sự tồn tại của yêu thú, đồng thời theo bản năng sẽ đi về phía Ốc đảo tràn ngập sinh khí này.
Cho nên muốn đảm bảo sự tồn tại và phồn vinh lâu dài của Ốc đảo, không thể thiếu tu tiên giả thủ hộ.
Bởi vì nguyên nhân này ra thì còn có nhiều nguyên nhân khác, tu tiên giả ở khu vực Tây Sa không coi là bí mật trong phàm nhân, so với khu vực Thiên Nam thì rất khác biệt.
Có lẽ, số lượng phàm nhân thiếu thốn cũng là một nguyên nhân lớn.
Chính bởi vì gìn giữ thực lực tổng hợp của Tu Tiên Giới nên mới không thể không cố gắng tìm kiếm hài đồng có Linh căn, dần dà tu tiên giả tồn tại cũng không còn chuyện gì là bí mật.
Nếu phàm nhân có được "Tiên duyên", đến đúng khu vực Tây Sa thì đúng là lựa chọn thật tốt, đường đi không quá lớn nhưng rất nguy hiểm, hiển nhiên không phải là người bình thường có thể chịu được.
Có Đường Thiên Bảo dẫn đầu, Lưu Ngọc cũng thuận lợi tiến vào phường thị, không hề có bị kiểm tra hay ngăn cản.
"Đường đạo hữu."
"Đường tiền bối."
Ven đường, không ngừng có tu sĩ xông lên chào hỏi Đường Thiên Bảo, hoặc là khom lưng hành lễ.
Đường Thiên Bảo ứng phó với những người này vô cùng thuần thục, hắn ta vẫn duy trì nụ cười mỉm mãi không ngớt, nếu đụng phải tu sĩ Trúc Cơ kỳ sẽ chắp tay đáp lại.
"Trái lại người này rất được lòng người."
Nhìn một màn này xong, Lưu Ngọc có chút suy nghĩ.
"Nơi treo thưởng."
Ngay sau đó, bốn người đã dừng trước cửa một tòa kiến trước ở trung tâm phường thị, bảng hiện viết ba chữ thật to "Nơi treo thưởng".
Tên giống như ý nghĩa, chính là nơi treo thưởng tính mạng tà tu.
Chỉ cần có thể chém giết tà tu, có thể cầm được đồ vật chứng minh thân phận, tới đây lập tức có thể nhận treo thưởng.
Liên quan tới nơi thành lập treo thưởng, trái lại vô cùng dài dòng.
Từ sau "Thánh Hỏa Giáo" một tông môn bá chủ ở khu vực Tây Sa bị sụp đổ, trật tự ở khu vực Tây Sa cũng càng thêm hỗn loạn, tà tu cũng càng ngày càng hung hăng, có một loại cảm giác xuất hiện một phát là sẽ không thu thập nổi.
Mãi cho tới khi "Thần Sa Môn" một bá chủ tông môn kế thừa đời kế tiếp thành lập, loại hiện tượng này mới thoáng chuyển biến tốt hơn một chút, nhưng chỉ cần chuyển biến tốt hơn thì tà tu vẫn sẽ hung hăng ngang ngược như cũ.
Giết người đoạt bảo, luyện khí tế huyết, tàn sát phàm nhân, những việc này cũng chỉ là cơ bản nhất.
Khác biệt hoàn toàn với tà tu khu vực Thiên Nam, một phần khu vực Tây Sa chỉ là tà tu mất hết tính người, thậm chí còn có thể hủy diệt "Ốc đảo".
Ốc đảo là là nơi tu tiên giả và phàm nhân dựa vào để sinh tồn, liên quan trực tiếp đến toàn bộ khí vận của Tu Tiên Giới ở Tây Sa, động tới "Ốc đảo" chả khác gì động tới lợi ích của cả Tu Tiên Giới.
Cái này, hoàn toàn chọc giận "Thần Sa Môn", còn có những thế lực tu tiên lớn nhỏ khác, quyết định liên hợp lại để sửa trị đám tà tu hung hăng ngang ngược.
Từ chỗ Thần Sa Môn đứng đầy, cộng thêm các thế lực lớn nhỏ khác ủng hộ, vì thế mà thế lực "Nơi treo thưởng" và "Thợ săn tiền thưởng" ra đời. Hết chương 1056.



Bạn cần đăng nhập để bình luận