Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 711. Tất cả đều nằm trong lòng bàn tay

Chương 711. Tất cả đều nằm trong lòng bàn tay
Không có mệnh lệnh của Lưu Ngọc, mười tám kiện pháp khí cực phẩm căn bản không có ý định dừng lại, vẫn dựa theo quỹ tích ban đầu tấn công về phía biển sương mù màu vàng.
Nếu người này có vấn đề, vậy thì không cần thiết phải thu phục.
Đặt một tai họa ngầm như vậy ở bên người, ai cũng sẽ không cảm thấy yên tâm.
“Không tốt!”
Trong lòng Đa Mục đạo nhân kinh hãi, gấp gáp vội vàng lấy ra ba Trận Bàn, đánh lên trên đó ba đạo pháp quyết, điều khiển trận pháp bảo vệ bản thân và phường thị.
Dưới sự điều khiển thuần thục của gã, đám sương mù màu vàng biến hóa một trận, tập trung thành một bức tường sương mù, năng lực phòng ngự tăng lên vô cùng nhanh.
Nhìn từ xa, nó giống như một viên cầu màu vàng thiếu một nửa.
Càng thần kỳ hơn là, lớp sương mù hư ảo có năng lực phòng vệ đòn tấn công bằng vật chất.
Mặc dù chỉ là một bức tường sương mù phòng vệ bình thường, nhưng chỉ cần còn sương mù tồn tại thì có thể lập tức ngưng tụ không ngừng, mà chỉ cần Linh lực được cung cấp từ trận pháp không dứt, sương mù cũng có thể sinh ra không ngừng.
Ở một mức độ nào đó mà nói, nó được xem như là tương đối hoàn mỹ.
Nhưng có một điều kiện tiên quyết chính là, không thể vượt qua giới hạn năng lực thừa nhận của nó, nếu không tốc độ sản sinh bức tường sương mù không theo kịp thì trận pháp cũng sẽ có sơ hở.
“Rầm rầm rầm.”
Pháp khí đánh lên trên giống như đánh vào thực thể, phát ra từng tiếng nổ lớn.
Mặc dù lực phòng vệ của bức tường sương mù này bình thường, nhưng sau khi bị hư hại, một bên sẽ nhanh chóng được tập hợp lại để lấp đầy chỗ trống trước đó, nhìn qua dường như không hề có tác dụng.
Nhưng lúc này thứ mà trận pháp đối mặt cũng không phải là một kiện pháp khí cực phẩm, mà là có khoảng chừng mười tám kiện, căn bản không phải chỉ đơn giản là có thể ngăn cản.
“Rầm.”
“Bùm bùm.”
Từng tiếng nổ lớn không dứt bên tai.
Lực phòng ngự của bức tường sương mù cũng coi như khả quan, cho dù pháp khí thượng phẩm liên tục công kích thì cũng phải đến vài kích mới có thể công phá.
Nhưng dưới sự sắc bén của pháp khí cực phẩm, cơ bản nó sẽ vỡ vụn trong một kích, cực kỳ khó chống đỡ.
Đồng thời đối mặt với sự tấn công của chín người đồng cấp, trận pháp phải chịu một áp lực khó có thể tượng tưởng được, và một phần của những áp lực này sẽ được chuyển hóa thành lực phản phệ, truyền về người khống chế trận pháp.
Sắc mặc của Đa Mục đạo nhân bởi vì lực phản phệ mà đỏ lên, mồ hôi lạnh từng giọt từng giọt hai bên mai trượt xuống, khí huyết trong cơ thể cuồn cuộn lên.
“Bần đạo vừa rồi là bị ma quỷ ám ảnh mà hồ đồ trong chốc lát, bây giờ đã hoàn toàn tỉnh ngộ.”
“Kính xin đạo hữu mau mau dừng tay, bần đạo nguyện ý quy thuận quý tông, từ nay về sau nghe chờ điều pháp, phân rõ giới hạn với Bạch Vân Quan!”
“Bần đạo nguyện ý tiếp nhận điều kiện lúc trước, nếu như Thanh Dương đạo hữu còn không hài lòng, bần đạo nguyện tại đây thực hiện Lời Thề Tâm Ma!”
Chín tu sĩ Trúc Cơ toàn lực xuất thủ, vẻn vẹn chỉ hai đợt tấn công, Đa Mục đạo nhân đã có cảm giác khó mà chống đỡ được.
Dưới tình huống tính mạng bị đe dọa nghiêm trọng, thái độ của gã đã thay đổi lớn, vứt bỏ sự kiêu ngạo lúc đầu, thần thức truyền âm bắt đầu cầu xin tha thứ.
Chẳng những đáp ứng tất cả điều kiện lúc trước, hơn nữa gã còn nguyện ý thề Lời Thề Tâm Ma, tư thế cực kỳ hèn mọn.
Đa Mục đạo nhân có thể thành lập mảnh cơ nghiệp phường thị Mang Sơn này, đương nhiên là gã có dã tâm, có thực lực còn có thủ đoạn.
Nhưng đồng thời đối mặt với tu sĩ đồng cấp gấp mười lần bản thân, một mình gã một cây chẳng chống vững nhà, càng tuyệt vọng hơn là, đây còn là dưới tình huống còn đội quân bên ngoài vẫn chưa xuất thủ.
Sự chênh lệch thực lực vô cùng lớn này bày ra trước mặt, khiến trong lòng gã khó có thể sinh ra suy nghĩ phản kháng trong đầu.
Đồng thời khi truyền âm, sắc mặt Đa Mục đạo nhân lộ vẻ dữ tợn, hoàn toàn không còn bộ dáng đắc đạo tu chân lúc trước, hận thấu xương tên đầu sỏ gây nên chuyện Lưu Ngọc.
Gã cảm thấy bản thân hoàn toàn vô tội, tất cả đều là bởi vì người này, gã mới bị cuốn vào trong trận đại họa này.
Trong lòng Đa Mục hận ý ngập trời, đồng thời âm thầm thề, nếu như gã có thể thoát khỏi hung hiểm, nhất định gã phải lấy những nhục nhã hôm nay trả lại trả gấp trăm lần!
Bởi vì có trận pháp, người bên ngoài không biết được sự biến hóa của Đa Mục.
Đối với việc nhận được thần thức truyền âm, Lưu Ngọc thờ ơ, không hề thay đổi quyết định.
Hắn bình tĩnh nhìn trận pháp trước mắt, lông mày khẽ nhíu lại.
Sau khi bức tường sương mù này bị đánh tan thì rất nhanh lại ngưng tụ lại, đám sương mù màu vàng là nhanh nhất, tổn thất cũng không lớn như trong tưởng tượng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận