Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 1002. Hỏi ngươi an tâm chưa?

Chương 1002. Hỏi ngươi an tâm chưa?
Một cái nhăn mày một nụ cười cũng đều mang theo sự quyến rũ câu người.
Eo thon nhẹ nhàng uốn éo, lập tức lộ ra mảng da thịt tuyết trắng, hiện ra ánh sáng oánh nhuận như ngọc xanh, không vừa một nắm tay.
Rất nhiều tiểu bối Luyện Khí kỳ chưa trải vị đời, bị những ca cơ vũ cơ này hấp dẫn, không hề nháy mắt, nhìn chằm chằm vào họ, bên trong ánh mắt lộ ra vẻ khát vọng.
Hiển nhiên, những bọn tiểu bối này đã động tâm.
"Cũng không biết tên nào sắp xếp, có suy nghĩ cũng thật khác người."
Lưu Ngọc thấy vậy thì mỉm cười, mang theo ánh mắt tán thưởng mà nhìn.
Chỉ là trợ hứng thì hắn cũng không có ý kiến gì, cho dù trong đó có giao dịch xác thịt gì đó, chỉ cần không nháo ra sai lầm thì hắn cũng không quan tâm.
Dù sao nam nữ vui đùa, chính là chuyện bình thường của con người.
Chẳng qua bên trong tám ca cơ, vũ cơ này, tất cả đều mặc y phục hở hang, có hai nàng còn mặc váy áo cắt tỉa tỉ mỉ, dù là mị lực thì cũng không ai thấp hơn ai.
Sở quốc và Yến quốc cùng với Cửu Quốc Minh đều nằm ở phía bắc của Thiên Nam.
Mặc dù hai nước đường xá xa xôi, tuy dung mạo và màu da đặc thù thì vẫn không khác biệt lắm, nhưng phương diện ngoại hình cơ bản cũng không có khác biệt gì lớn.
Ở phương diện thẩm mỹ, cũng không chênh lệch nhiều, mỹ nữ Yến quốc có đặt ở Sở quốc thì bình thường cũng được coi là mỹ nữ.
Với ánh mắt của Lưu Ngọc mà nói, hai nàng này mặc phục sức bản địa Yến quốc, cũng có một chút phong vị khác.
Nếu bàn về khí chất, còn phải thắng những ca cơ vũ cơ khác mấy bậc, chẳng lẽ là loại "Hoa khôi" kia sao?
Tu vi cũng ở một cảnh giới cao hơn, dường như không giống ca cơ, vũ cơ bình thường.
Có lẽ là vì gia tộc kia, là người được đặc biệt bồi dưỡng ra, dùng để thông gia chăng?
"Yến quốc diệt vong, những thế lực này lục đục với nhau, lại không hề dừng lại."
Lưu Ngọc khẽ lắc đầu.
Nhìn cảnh tượng "Vui vẻ hòa thuận" trước mắt, nhìn những tu sĩ nâng ly cạn chén này, nhìn ca cơ vũ cơ xinh đẹp này, nhìn trên người các nàng ta vẫn tràn ngập những đặc trưng vốn có của Yến quốc, y phục hoa lệ tinh mỹ, Lưu Ngọc hơi cảm khái, chợt nhớ tới một bài thơ kiếp trước:
Khói lồng hàn thủy, nguyệt lồng cát,
Đêm đỗ Tân Hoài cận tửu quán.
Thương nữ bất tri nỗi hận vong quốc,
Cách sống còn hát một "Hậu đình hoa".
Tình cảnh này, khiến Lưu Ngọc bỗng nhiên nghĩ đến vài vấn đề.
Hắn rất muốn hỏi, những thế lực đầu hàng tông môn này, những tu sĩ được phái tới này:
"Các ngươi có biết, quốc gia của các ngươi đã diệt vong không?"
"Quốc gia diệt vong nhưng lại mưu lợi bất chính từ trong đó, các ngươi có thể không thấy áy náy sao?"
Đương nhiên, đây chỉ là ý nghĩ thoáng qua trong lòng của Lưu Ngọc, cũng không có thật sự hỏi ra.
Quan niệm quốc gia mới là thích hợp nhất với phàm nhân thế tục.
Phàm nhân cần thờ thổ địa trồng ra lương thực nuôi sống mình, thường là cả một đời, dù rời đi cố thổ quê quán bao lâu cũng sẽ có tình yêu với mảnh đất quê hương kia.
Đối với mấy loại ỷ lại vào thổ địa khiến cho phàm nhân thế tục thường vô cùng bài trừ, cho nên "Nhớ nhưng cố quốc" trái lại là rất nặng.
Lúc quốc gia đương đầu với quốc nạn, thường có rất nhiều phàm nhân rơi đầu, đổ nhiệt huyết, nguyện ý bảo vệ quốc gia.
Lưu Ngọc nghe nói, đối với quan phủ thế tục Yến quốc phá hủy đã gặp phải sự chống cự mạnh mẽ.
Tiếc là, dưới sự nhúng tay của tu tiên giả, tất cả đều đã định sẵn kết cục.
Còn với tu tiên giả mà nói, những thứ như lương thực là dễ như trở bàn tay, tài nguyên tu tiên mới là quan trọng nhất, thường cần tìm kiếm ở khắp nơi.
Huống hồ tu sĩ có tia sáng, lực hành động rất mạnh, có thể đạt tới rất xa.
Yến quốc thật sự rất rộng lớn với phàm nhân, còn với tu tiên giả mà nói thì chưa hẳn, cho nên quan niệm "Quốc gia", còn lâu mới có được sự thâm căn cố đế trong lòng phàm nhân như vậy.
Loại tình huống như này, những Tu Tiên Giới ở Thiên Nam khác cũng như vậy.
Qua ba tuần rượu, đồ ăn mỹ vị qua đi.
Lưu Ngọc thấy thời cơ đã đến, mục đích cũng đã đạt được, lập tức tuyên bố yến hội kết thúc.
Sau khi yến hội kết thúc, ở trong Nghị Sự Điện tại phường thị Vĩnh Thái, tiếp kiến tu sĩ đội ngũ Trúc Cơ, tiến hành giải trừ Tỏa Linh cấm chế cho từng người một.
Trong điện, một bóng người ngồi ở chủ vị, một bóng người thì đang đứng phía dưới.
"Bái kiến Thanh Dương đạo hữu."
"Lão phu trung thành tuyệt đối với tông môn có trời đất chứng giám, tuyệt đối không hai lòng, cũng sẽ không thừa cơ làm loạn."
"Nếu như Thanh Dương đạo hữu không yên lòng, Tỏa Linh cấm chế này không giải trừ cũng được."
Vi Quang Chính cẩn thận từng li từng tí, thăm dò rồi nói, nói xong thì chắp tay.
Gã là người đầu tiên được triệu kiến, đoán không ra ý đồ của Lưu Ngọc, lại không dám đắc tội, cho nên trong lòng có chút bất an.
"Lời ấy của Quang Chính đạo hữu chính là nghĩ một đằng nói một nẻo."
"Nhưng yên tâm, Lưu mỗ luôn nói được làm được, sẽ không nuốt lời, đã làm thì sẽ không có chuyện đổi ý."
Nhìn Vi Quang Chính lo lắng bất an, Lưu Ngọc giống như cười như không mà nói.
Tỏa Linh cấm chế tựa như gông xiềng, trói buộc tu sĩ.
Mà người đều luôn theo đuổi tự do, bản năng mỗi người thông minh đều sẽ không muốn mất đi tự do, ai lại nguyện ý sinh tử vì người khác cơ chứ?
Nói xong, hai tay hắn hơi động pháp quyết, sau khoảng một lúc thì có một tia sáng trắng bay ra, chỉ thẳng về phía điểm yếu hại của người kia là đan điền.
Bạn cần đăng nhập để bình luận