Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 1147. Thời khắc thu hoạch (2)



Chương 1147. Thời khắc thu hoạch (2)




Phù bảo của Đường Thiên Bảo, Chu Tử Văn cùng nhau bị tiêu hết uy năng, hai người chỉ dựa vào thực lực của bản thân để tiếp tục đối kháng.
Sắc mặt Lưu Ngọc vẫn bình tĩnh, thần thái thì lập tức căng thẳng, cố gắng để mình giữ vững trạng thái không vui không buồn.
Sau khi thực lực của Đường Thiên Bảo, Chu Tử Văn, Nhậm Hồng Nhan, nam tu Vô Mi dần tiêu hao, cách thời khắc cuối cùng để hắn thu hoạch càng ngày càng gần.
Có thể bình yên bên trong nhân vật phản diện, thường đều là phạm sai lầm ở bước cuối cùng, bị đối thủ lật bản đánh trả.
Lưu Ngọc cũng không muốn trở thành đá kê chân cho tu sĩ khác!
Cho nên vào thời khắc cuối cùng, càng phải cẩn thận hơn, đề phòng chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Đấu pháp đến lúc này, thắng bại đã nằm ngay trong chớp mắt!
"Hít hà."
Tiếng hít thở rất nhỏ, chóp mũi Nhậm Hồng Nhan đã tích một tầng nước lóng lánh, dãy núi trước ngực không ngừng phập phồng, hô hấp trông khá gấp rút.
Đồng thời phải ứng phó với sự công kích của hai tu sĩ, bất kể pháp lực hai tinh thần của nàng ta đều bị tiêu hao khá nhiều.
Nam tu Vô Mi là đối thủ cũ, tu vi Trúc Cơ đỉnh phong, tuyệt đối phải đối đãi cẩn thận.
Còn tu sĩ khuôn mặt bình thường kia có thể công kích mình trong khoảng thời gian dài như vậy, trông tràn ngập nguy hiểm nhưng thật ra là bất tử, phù lục nhị giai giống như có hằng hà sa số, cũng không đơn giản như vẻ ngoài vậy.
Bất kể là người nào trong hai người họ, đều không phải là hạng người bình thường.
"Pháp lực vẫn còn lại khoảng một nửa."
"Tinh thần đã tiêu hao khá nhiều rồi."
Nhậm Hồng Nhan tỉ mỉ dò xét trạng thái của mình.
Từ lúc đấu pháp bắt đầu đã qua hơn một phút, dưới tần số va chạm cao, pháp lực không có khi nào không bị tiêu hao.
Với tu vi Trúc Cơ đỉnh cao của nàng ta đã tiêu hao khoảng một nửa, đây là bởi vì thông qua Linh khí cổ cầm màu đỏ thẫm ngưng tụ ra các hư ảnh, cũng là nguyên do pháp lực tiêu hao ít một chút.
Thúc đẩy cổ cầm màu đỏ thẫm, cần giữ vững nhịp điệu của khúc, đối với tâm thần là tiêu hao không nhỏ.
"Không thể tiếp tục như thế nữa."
"Đối thủ là hai người, cho dù dùng "Cổ Hoàng cầm" tương đối tiết kiệm pháp lực, nhưng nếu cứ giằng co mãi, không kiên trì nổi nữa nhất định sẽ là chính mình."
Trong con ngươi sáng tỏ, lấp lánh ánh sáng, Nhậm Hồng Nhan nhanh chóng suy nghĩ, vẫn quyết định đánh vỡ cục diện bế tắc trước mắt đã.
Khống chế cổ cầm màu đỏ thẫm trôi nổi lềnh bềnh giữa không trung, đồng thời tay nàng ta đưa một tay sờ lên eo, lấy ra một tấm Phù bảo ngọc thạch màu xanh biếc, rót pháp lực vào nhanh chóng kích phát nó.
Linh quang mờ mịt lập tức sáng lên, uy thế mạnh mẽ đặc trưng thuộc về Pháp Bảo vượt quá cấp bậc Trúc Cơ, ngay lập tức giáng lâm xuống trước cửa bình đài.
Dưới sự kích phát của pháp lực, phù lục hóa thành một cái sáo ngọc xanh biết dài chừng một thước, bị Nhậm Hồng Nhan cầm trong tay.
Phù bảo!
Lúc thấy Nhậm Hồng Nhan lấy ra Phù bảo sáo ngọc, ánh mắt Lưu Ngọc hơi khựng lại, trong lòng giữ vững cảnh giác.
Mặc dù khả năng đối phương nhằm vào mình rất nhỏ, nhưng vẫn không thể hoàn toàn loại trừ.
Ngay lập tức, hán đã lấy từ trong túi trữ vật ra một xấp phù lục đủ loại màu sắc, cầm trong tay.
Đây đều là phù lục phòng ngự thượng phẩm nhị giai, cho dù đối mặt với công kích của Phù bảo cũng đủ chèo chống một lát.
Khụ, nếu một xấp không đủ, trong túi trữ vật của Lưu Ngọc vẫn còn mấy xấp.
Sử dụng trong con đường thu hoạch ở bí cảnh là tốt nhất, dùng phù lục có thể che lấp thực lực của bản thân còn rất có lời.
"Ghê tởm."
Thoáng nhìn thấy một xấp phù lục trong tay Lưu Ngọc, còn có dáng vẻ giương cung mà không kích phát của hắn, khóe miệng Nhậm Hồng Nhan giật một cái, bóp tắt ý nghĩ vừa rồi.
Nàng ta thật sự rất muốn diệt trừ cái tên gia hỏa còn khó dây dưa hơn cả lưu manh này!
Nhưng đối phương lại có nhiều phù lục như vậy, đồng thời còn vô cùng cẩn thận, hiển nhiên không phải có thể giải quyết trong khoảng thời gian này.
Vẫn nên diệt trừ nam tu Vô Mi - có lực uy hiếp lớn nhất từ trước thì hơn!
Trong lòng lóe lên ý nghĩ này, thật ra cũng chỉ trong chớp mắt mà thôi, Nhậm Hồng Nhan đã đặt sáo ngọc bên môi, bắt đầu thổi.
"Vù vù vù vù..."
Người ngọc thổi tiêu, uyển chuyển dễ nghe.
Một giây kế tiếp, bên tai tất cả tu sĩ lập tức vang lên một khúc hết sức quen thuộc.
Dục Hỏa Trùng Sinh khúc!
Tiếng sáo vang lên, từng sợi máu đỏ tươi từ trong lỗ tai thoát ra, nương theo sóng Linh khí dữ dội, một con phượng hoàng hình thành trong lửa đỏ.
"Hú"
Sau khi bay một hơi, chim phượng giương cánh, kêu to một tiếng, sải cánh ra gần ba thước, bay về phía nam tu Vô Mi mà đánh.
Uy thế của chim thú này đã vượt quá Trúc Cơ kỳ, bản tôn hẳn là một yêu thú có huyết mạch bất phàm, cho dù vẻ hào nhoáng bên ngoài được Phù bảo thúc giục nhưng uy năng đã vượt quá Trúc Cơ kỳ.
Tác chiến bên trong hoàn cảnh như biển lửa như vậy, cũng chính vì nguyên nhân thuộc tính nên thực lực của chim phượng còn muốn tăng thêm gấp ba lần.
"Không được!"
Trong lúc quan sát động tĩnh, lúc Nhậm Hồng Nhan lấy ra Phù bảo, nam tu Vô Mi đã nhận ra.
Nhìn hư ảnh của hai món pháp khí qua lại với nhau, mà Lưu Ngọc lại chỉ như vẫy nước, trong lòng của gã đã oán hận không thôi.
Chẳng qua có thế nào đi chăng nữa, đối phương cũng đã kiềm chế được một phần tinh lực của Nhậm Hồng Nhan, hiện tại tác dụng lớn nhất là không trở mặt, cho nên tạm thời gã vẫn cố gắng nhẫn nhịn xuống.
Trong tay lật nhẹ một cái, nam tu Vô Mi cũng lấy ra một Phù bảo giống vậy, rót pháp lực vào lập tức kích phát ra khỏi tay.
Một đầu lâu đen nhánh tràn ngập quỷ khí dày đặc xuất hiện ở giữa bình đài.
Phần mắt của đầu lâu là hai khoảng trống rỗng đen nhánh, khiến người ta nhìn vào không khỏi lạnh cả tim, tựa như có một luồng hấp dẫn kỳ dị muốn hút tâm thần của tu sĩ vào trong đó! Hết chương 1147.



Bạn cần đăng nhập để bình luận