Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 1253. Nghị quyết của trưởng lão(3)



Chương 1253. Nghị quyết của trưởng lão(3)




Lưu Ngọc nhíu mày nhìn sang, thì ra là Tôn Trạch Khôn.
Chẳng qua ngắn ngủi mấy chục năm, tu vi người này thế mà tiến thêm một bước, đạt đến Kim Đan hậu kỳ, uy thế xung quanh càng thêm mạnh mẽ.
Lúc này, chỉ sợ Nghiêm trưởng lão cũng không có cách nào áp chế người này.
"Bạch sư muội tâm tư tinh tế, cực kì thông minh."
"Mà còn ở Trúc Cơ kỳ, kinh nghiệm dạy bảo phong phú, thường xuyên giảng đạo ở Truyền Đạo phong và Vấn Đạo phong, có thể dạy dỗ và quản lý đệ tử mới nhập môn."
"Cho nên tại hạ tin tưởng Bạch sư muội đảm nhiệm trưởng lão đóng giữ, kiêm viện trưởng phân viện là lựa chọn thích hợp nhất."
Tôn Trạch Khôn chắp tay về phía Trường Phong chân nhân, nhìn thẳng vào tu sĩ trận doanh các gia tộc của Lưu Ngọc, Lý Trường Không, không nhanh không chậm nói.
"Đồng ý!"
"Đúng vậy, Bạch sư muội quả thật là ứng cử viên thích hợp nhất."
"Tại hạ toàn lực ủng hộ!"
Vừa dứt lời, rất nhiều tu sĩ phe biệt viện và phe sư đồ dồn dập bày tỏ ủng hộ.
Về số lượng, đã vượt qua phe gia tộc bên này.
Phe sư đồ bỗng nhiên chuyển hướng ủng hộ phe biệt viện, dẫn đến số phiếu bầu của đối phương vượt qua bên mình, việc này làm cho sắc mặt trưởng lão phe gia tộc có hơi khó coi.
Chẳng qua Lưu Ngọc thấy vậy, nhưng trong lòng không có nửa phần gợn sóng, giống như đã sớm tính toán.
Hắn quay đầu lại, trao đổi ánh mắt với sư tôn hời, âm thầm gật đầu.
Quả nhiên, sau một khắc, Lý Trường Không mở miệng phản bác:
"Dạy bảo đệ tử mới nhập môn, đệ tử cũ nào cũng làm được, ngay cả tiểu bối Trúc Cơ mà cũng không dùng."
"Chẳng lẽ còn cần trưởng lão chúng ta tự mình ra tay à?"
"Nếu là như vậy, đệ tử mới nhiều như thế, cho dù cả đám lão già chúng ta đều ra tay, chỉ sợ cũng sẽ bận rộn sấp mặt."
Lúc này lão mới dừng lại một chút, nhìn quét qua đám người hai phe biệt viện và sư đồ, lão tự tin tươi cười tiếp tục nói:
"Mà Yến quốc nguyên bản là vùng đất của bốn trận chiến, mặc dù tứ tông Yến quốc đã tan thành mây khói, nhưng cũng khó đảm bảo sẽ không có tàn dư may mắn trốn thoát giữ được một mạng, trở lại gây sóng gió."
"Hơn nữa, chúng ta phải cẩn thận hai đạo chính ma âm thầm xâm nhập, để không lặp lại vết xe đổ của tứ tông Yến quốc."
"Còn có các tông môn khác như Hợp Hoan môn, Thanh Hư phái các loại, cũng không thể không đề phòng."
"Một lần sơ suất, có thể dẫn đến đệ tử mới thương vong nặng nề."
"Cho nên lão phu cho rằng việc tuyển chọn phân viện trưởng vẫn nên lấy thực lực làm đầu."
Sau vài câu, Lý Trường Không nói rõ ràng mạch lạc, có lý có chứng cứ làm cho đám người phe biệt viện nhất thời không nghĩ ra lý do phản bác.
Lưu Ngọc nghe vậy, trong lòng cảm thán vị sư tôn hời này lại là một "lão troll" có công lự mấy trăm năm.
Có vẻ như những trận khẩu chiến quần hùng khoác lác trước kia cũng không phải tất cả đều là giả.
"So đấu thực lực, Thanh Dương có thể đánh thắng Lãnh Nguyệt sao?"
"Nếu như ta nhớ không lầm, Lãnh Nguyệt sư muội hẳn là kết đan sớm hơn Thanh Dương sư đệ mười năm, đúng không?"
"Đây là một lợi thế không nhỏ."
Nhìn sư đồ hai người, trong mắt một số trưởng lão hiện lên nghi hoặc, không hiểu vì sao bọn họ lại tự tin như vậy.
Đạo hiệu của Bạch Vũ Huyên là "Lãnh Nguyệt", cho nên còn được gọi là Lãnh Nguyệt tiên tử.
"Trưởng lão thực lực mạnh mẽ hơn càng có nhiều khả năng bảo vệ phân viện chu đáo hơn."
"Nếu Bạch sư muội và Thanh Dương đều có hứng thú với vị trí viện trưởng phân viện, không bằng so tài một phen thì sao?"
"Lấy thắng bại trong so tài để quyết định ứng cử viên viện trưởng!"
Sau khi quét qua Tôn Trạch Khôn rồi Bạch Vũ Huyên, Lý Trường Không thu hồi ánh mắt, chắp hai tay sau lưng, nhẹ như mây gió nói.
Tuy trong lòng không phục, nhưng không thể không thừa nhận có mấy phần đạo lý, nhất thời không thể tìm ra lý do để phản bác.
Tôn Trạch Khôn nhìn về phía Bạch Vũ Huyên, thấy nàng ta sau khẽ gật đầu, tài ăn nói không thua tí nào mở miệng nói:
"Được, nếu đã như vậy, chúng ta dựa vào kết quả so tài quyết định ứng cử viên viện trưởng đi!"
Dứt lời, hai người chắp tay chắp tay với Trường Phong chân nhân trên ghế chủ tọa, mới rời khỏi đội ngũ.
Trong cuộc tranh luận kịch liệt vừa rồi, Trường Phong chân nhân từ đầu đến cuối không nói gì, lúc này mới chậm rãi gật đầu:
"Nếu các vị sư đệ, sư muội đều đã nhất trí đồng ý, việc này cứ quyết định như vậy đi."
"Lấy thắng bại trong so tài để quyết định ứng cử viên viện trưởng phân viện, không ai được phép đổi ý!"
"Đây không phải là nơi để so tài, mời các vị dời bước ra ngoài điện."
...
Sau mười mấy hơi thở.
Trên trăm trượng Thanh Vân phong, hai bóng người một nam một nữ đứng giữa hư không, hai mặt nhìn nhau, xa xa giằng co.
Hai người đứng giữa không trung, mà hơn mười vị trưởng lão khác thì đứng ở trên đỉnh Thanh Vân phong quan sát cuộc chiến.
Khi tu tiên giả đến Kim Đan kỳ, uy năng trong lúc xuất thủ đâu chỉ tăng gấp mấy lần?
Cho nên, hoàn toàn không tồn tại đài đấu pháp có thể nhận lấy đấu pháp Kim Đan mà không bị tổn hại hư hỏng.
Chí ít là ở Thiên Nam không tồn tại.
Hiện nay đài đấu pháp tốt nhất Thiên Nam cũng chỉ có thể tiếp nhận công kích từ Trúc Cơ đỉnh phong, cho nên nếu tu sĩ Kim Đan muốn đấu pháp, thì nhất định phải lựa chọn một chỗ thích hợp, ví dụ như là giữa không trung.
Nếu không cứ tùy ý lựa chọn một chỗ, lại tạo thành phá hoại môi trường cực lớn, chí ít ở tông môn thì không thể tùy tiện như thế.
"Luận bàn giữa đồng môn, chạm đến là dừng."
"Bạch sư muội, Lưu sư đệ, mấy người phân thắng bại là được, không cần thiết phải tổn thương tình cảm hòa thuận giữa lẫn nhau."
Trường Phong chân nhân dặn dò.
Lão lơ lửng trên không trung cách xa chừng trăm trượng, tiến hành bảo vệ trận luận bàn này.
Một khi xuất hiện tình huống không đúng, thì lão sẽ nhúng tay vào đấu pháp giữa hai người ngay lập tức, để tránh xuất hiện thương vong.
một nam một nữ sừng sững giữa không trung, rối rít gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Lưu Ngọc nhẹ nhàng lơ lửng giữa không trung, trong cơ thể âm thầm vận chuyển pháp lực, trên mặt không vui không buồn cực kỳ bình tĩnh, nhưng trong lòng có phần phức tạp. Hết chương 1253.



Bạn cần đăng nhập để bình luận