Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 1060. Tiếng chuông đặc thù(2)



Chương 1060. Tiếng chuông đặc thù(2)




Tu tiên giới ngũ giác nhạy bén, nếu như ở trong phòng, động tĩnh như vậy không có khả năng không nghe thấy.
Không có phản ứng chỉ có thể là không ở đó thật, hoặc là giả bộ không ở.
“Kẹt kẹt”
Lưu Ngọc mở cửa phòng, vừa liếc mắt đã thấy bóng dáng của Chu Tử Văn.
“Hồng đạo hữu, mời dời bước một lần.”
“Huynh trưởng sẽ ở đây gặp gỡ đồng đạo, đặc biệt lệnh cho ta tới mời Hồng đạo hữu, vừa vặn dẫn đạo hữu đến gặp những đồng đạo của phường thị Tây Sa khác.”
Chu Tử Văn khách khí nói, thái độ so với trước đây dường như có chút thay đổi, không biết có phải do biết được thân phận luyện đan sư nhị giai của Lưu Ngọc hay không.
“Vậy đành đa tạ Đường đạo hữu, Hồng mỗ cũng đang muốn làm quen đồng đạo ở Tây Sa một chút.”
“Mời Chu đạo hữu dẫn đường.”
Lưu Ngọc chắp tay nói.
“Mời.”
Chu Tử Văn sắc mặt như thường, đi phía trước dẫn đường.
Lúc hành tẩu, hắn không có ý định trò chuyện, trong sự khách khí lại là lạnh lùng và xa cách, cũng không biết nguyên nhân do đâu.
Trong lòng Lưu Ngọc cảm khái thân phận luyện đan sư quả là dùng tốt, linh giác nhạy cảm đã nhận ra được từng tia lạnh lùng và xa lánh, lại cảm thấy có chút kỳ quái.
“Bọn họ là một đội, Chu Tử Văn cũng xem như là thủ hạ của Đường Thiên Bảo.”
“Kỳ lạ quái gở.”
Trong lúc đang suy tư trong lòng thì nơi cần đến đã đến, hai người tới một gian phòng.
Lưu Ngọc mặt không đổi sắc, bình tĩnh đi vào phòng, con ngươi đen như mực nhanh chóng quét qua bốn phía.
Nhìn thấy Đường Thiên Bảo và từng tu sĩ Trúc Cơ.
Khẽ đếm qua loa có chí ít hơn ba mươi tên, không có người nào tu vi thấp hơn Trúc Cơ kỳ.
“Xem ra đây chính là những tán tu bản địa của phường thị Tây Sa, cùng với tu sĩ của các thế lực nhỏ.”
“Lực hiệu triệu của người này thật sự có chút đáng sợ.”
Thần sắc Lưu Ngọc bên ngoài vẫn như thường, nhưng trong lòng có hơi động.
Loại lực hiệu triệu mạnh mẽ này, cho dù hắn lấy thân phận đệ tử chân truyền của Nguyên Dương Tông ra cũng không bì được.
Lực hiệu triệu của Đường Thiên Bảo ở trong tu sĩ cấp thấp của Tây Sa chư quốc khiến cho hắn lờ mờ thấy được.
“Có loại uy vọng và lực hiệu triệu này, người này thực sự sẽ an tâm làm một thợ săn tiền thưởng sao?”
Hắn nảy ra suy nghĩ.
Lúc này, Đường Thiên Bảo mở miệng, nhiệt tình giới thiệu Lưu Ngọc với tu sĩ bản địa của phường thị Tây Sa, để hai bên biết nhau.
“Vị này là Hồng đạo hữu.”
“Chẳng những là một thể tu hiếm thấy, hơn nữa còn là một luyện đan sư nhị giai, chư vị ngàn vạn không nên xem thường và thất lễ.
Thể tu thì cũng thôi đi, còn nghe thấy là luyện đan sư nhị giai, phần lớn những tu sĩ đang ngồi nhao nhao mừng rỡ, nhiệt tình đứng dậy chắp tay chào.
Lưu Ngọc không khinh thường, mỉm cười chắp tay hoàn lễ, cũng bắt chuyện với những tu sĩ chào hỏi kia, sau đó ngồi xuống một nơi ở bên trái căn phòng.
Cứ như vậy, dựa vào thân phận luyện đan sư nhị giai, hắn thành công tiếp xúc với những tu sĩ bản địa của phường thị Tây Sa, đồng thời hòa nhập vào trong đó.
Đường Thiên Bảo triệu tập những tu sĩ này, ngoài ý muốn trao đổi tin tức, thảo luận tâm đắc tu luyện ra, mục đích chính vẫn là trao đổi.
Một vài linh vật đan dược hữu ích cho tu luyện, đại đa số tu sĩ đều không cần biến ra Linh Thạch, trừ phi là lúc cực kỳ thiếu Linh Thạch.
Vì người để cho người khác biết rõ hơn, Lưu Ngọc dùng một bình Dưỡng Nguyên Đan đổi lấy một linh vật có hiệu quả đối với luyện thể Trúc Cơ trung kỳ.
Đầu tiên là giao lưu tâm đắc trong tu luyện, sau đó là bù đắp cho nhau.
Ở dưới sự chủ trì của Đường Thiên Bảo, hết thảy rất rõ ràng, bầu không khí vô cùng hài hòa.
Thông qua một lúc giao lưu, Lưu Ngọc biết được những tu sĩ này mặc dù lai lịch khác biệt, thế lực phụ thuộc thậm chí là lập trường cũng khác biệt, nhưng đều có một điểm giống nhau đó là từng nhận ân huệ của Đường Thiên Bảo.
Hoặc là bị khí độ và mị lực phi phàm của hắn ta làm cho tin phục.
Bởi vì Tu tiên giới ở Tây Sa trật tự rất hỗn loạn, dưới sự chủ đạo của Đường Thiên Bảo, những tu sĩ có lai lịch khác nhau này tạo thành một tổ chức có vẻ lỏng lẻo, tên là “Quang Minh hội.”
Đối với bên ngoài, Quang Minh hội chỉ là một đồng minh hội của tà tu có phòng ngự lỏng lẻo.
Về sự thật bên trong, Lưu Ngọc lại không được biết, dù sao hắn cũng chỉ là một kẻ ngoại lai.
Cho dù Đường Thiên Bảo có tâm lôi kéo vào, cũng phải trải qua nhiều quan sát, không có khả năng ngay từ đầu đã không giấu diếm gì.
Thời gian trôi đi, trao đổi linh vật kết thúc, lần tụ hội này cuối cùng cũng đến hồi cuối.
Cuối cuộc hội tụ, ở dưới cái nhìn chăm chú của ba mươi mấy tu sĩ Trúc Cơ, Đường Thiên Bảo phát ra lời mời với Lưu Ngọc, mời hắn gia nhập “Quang Minh hội”.
Nói chỉ cần nhập hội, nếu gặp phải phiền phức gì liền có thể nhờ thành viên khác ra tay tương trợ, thậm chí có thể mời được cả hắn ta.
Thậm chí mơ hồ ám chỉ, không phải chỉ riêng gặp phải tà tu công kích, nếu có phiền phức khác cũng có thể thương lượng.
Đồng thời bị ba mươi mấy tu sĩ Trúc Cơ nhìn chằm chằm, nếu như tu sĩ bình thường thì sẽ có thể bị áp lực cực lớn, trở nên có chút khẩn trương.
Nhưng trong lòng của Lưu Ngọc lại vô cùng bình tĩnh, thậm chí chẳng có mấy gợn sóng.
Nơi đây là ở trong phường thị, có chân nhân Kim Đan chấn giữ, cho dù không đồng ý thì những tu sĩ này cũng không có khả năng động thủ. Hết chương 1060.



Bạn cần đăng nhập để bình luận