Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 631. Tiên lộ chật hẹp

Chương 631. Tiên lộ chật hẹp
"Đúng là rất biết ăn nói.”
"Ta và đệ quen biết đã lâu, chiếu cố lẫn nhau là chuyện bình thường."
Lưu Ngọc mỉm cười gật đầu, miệng nói đồng ý.
Không ngờ tới người này còn là một tu sĩ cực kì trung thành với tông môn.
Cũng đúng, đệ tử xuất thân từ biệt viện ngay từ nhỏ đã lớn lên ở tông môn, quả thật dễ dàng sinh ra lòng trung thành.
Dưới tình huống trong khả năng của mình, không tổn hại đến lợi ích của mình, giúp gã một lần cũng không sao, nhưng nếu có nguy hiểm gì, dù cố gắng hết sức mà không nên cơm cháo gì thì cũng đừng trách Lưu mỗ ta thấy chết không cứu.
Dù sao lần đại chiến này cũng không thể so với trận chiến ở mỏ quặng Linh Thạch, ở giữa các tông môn đó duy trì giới hạn tương đối hạn chế, những tu sĩ tham gia trận chiến tu vi chỉ gói gọn ở dưới Kim Đan kỳ.
Nhưng hành động tấn công Yến quốc, Nam Du quốc lần này thì không hạn chế tu vi, không chỉ có khả năng đối mặt với tu sĩ Kim Đan, thậm chí lão yêu quái tu vi Nguyên Anh cũng có thể tự mình ra trận.
Trong trường hợp thế này thì vài người cùng nhau hành động cũng có chỗ lợi.
Ít nhất nếu thật sự gặp phải kẻ địch mạnh như tu sĩ Kim Đan thì cũng có thể phân tán một chút lực chú ý của chúng, gia tăng hy vọng chạy trốn.
Độ chấn động của lần chiến tranh này có thể cao hơn nhiều, người tham gia lên tới mấy đại quốc tu tiên, hở một tí là đối mặt với mấy chục tên tu sĩ cùng giai cũng không phải là không thể xảy ra.
Trong tình huống này, tìm đồng đội vẫn rất cần thiết.
Mặc dù Lưu Ngọc tự tin thực lực chân chính ở Trúc Cơ cảnh giới đã tính là nổi bật, nhưng nếu đồng thời đối mặt với hơn mười vị tu sĩ đồng giai, cũng không có khả năng có thể chống trụ được.
Lúc này có đồng môn tương đối đáng tin cậy, chia sẻ một chút áp lực, vậy đường xoay chuyển cũng nhiều hơn.
"Đa tạ Lưu sư huynh, đến lúc đó tại hạ nhất định coi sư huynh như Thiên lôi sai đâu đánh đó, nghe theo sự chỉ huy của sư huynh!"
Nhan Khai nghe vậy thì trên mặt vui vẻ, ôm quyền nói.
"Nhan sư đệ không cần khách khí, chúng ta chỉ là giúp đỡ lẫn nhau mà thôi."
Lưu Ngọc khẽ gật đầu.
Giang Thu Thủy đứng bên cạnh hắn, mỉm cười nhìn hai người trao đổi, con ngươi trong suốt cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Cứ như vậy, Lưu Ngọc cùng với Nhan Khai đã ước định xong một cái "Công thủ đồng minh", sau đó ba người cứ đứng ở góc này, lẳng lặng chờ đợi nhiệm vụ tông môn bắt đầu.
Lúc này thời gian mà tông môn quy định đã đến, các Kim Đan trưởng lão lại vẫn chưa xuất hiện.
Mặc dù các trưởng lão vẫn chưa xuất hiện nhưng với Linh Giác nhạy bén của Lưu Ngọc, vẫn nhận thấy có thần thức cường đại đang âm thầm đảo qua, cho nên hắn không có hành động thiếu suy nghĩ nào, hoặc là nói ra lời gì bất kính.
Tu sĩ ngồi thiền hở một tí là vài canh giờ, điểm ấy kiên nhẫn thì vẫn còn một chút, thời gian vừa đến thì trên đạo trường nhất thời an tĩnh đi rất nhiều, thính giác của tu sĩ so với phàm nhân mạnh mẽ hơn, cũng không có người dám hồ ngôn loạn ngữ.
Đối mặt với sự rung chuyển của thế cục cũng có tu sĩ hưng phấn, có tu sĩ lại giống như bàng hoàng, có tu sĩ kích động, có tu sĩ khiếp đảm, đủ loại cảm xúc không giống nhau.
Đương nhiên, họ đều đã là tu sĩ Trúc Cơ, vẻ mặt của họ tất nhiên sẽ không rõ ràng như vậy, nhưng từ ánh mắt của bọn họ thì vẫn có thể cảm giác được đủ loại cảm xúc như cũ.
Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn.
Lưu Ngọc nhìn xung quanh, thu hết đủ loại thần sắc của chúng tu sĩ vào đáy mắt.
Hắn không phải là pháp khí vô tình, tất nhiên cũng có cảm xúc của riêng mình.
Nếu như nhất định phải nói thì cảm xúc của hắn đó chính là chẳng những không có mơ hồ và bất an, ngược lại có một chút nho nhỏ... Chờ mong!
Đúng vậy, chính là chờ mong!
Ở Sở quốc do ngũ đại tông môn nắm giữ, trật tự yên ổn của tài nguyên bậc cao bị hạn chế lưu thông một cách nghiêm ngặt, muốn có được chúng là vô cùng khó khăn.
Tu sĩ nếu muốn tiến thêm một bước, đạt được tài nguyên bậc cao quan trọng trong việc đột phá cảnh giới thì nhất định sẽ phải trả một cái giá rất lớn, tài nguyên tăng lên cảnh giới, nhất định phải trả đại lượng đại lượng, trao đổi cùng người có lợi ích, thậm chí đối đầu với họ.
Trao đổi hoặc cướp đoạt từ trong tay của những người có lợi ích, lấy được tài nguyên cần thiết.
Mà người có lợi ích, sẽ tình nguyện ngồi nhìn đối thủ cạnh tranh tiềm năng của mình phát triển an toàn sao?
Đến một mức độ nhất định sẽ phát hiện ra, mỗi một bước tiến về phía trước đều vô cùng gian nan, sẽ bị các phương diện cùng các loại lý do chèn ép.
Mặc dù Lưu Ngọc là tu sĩ tông môn, có quan hệ tương đối gần gũi với gia tộc nhất mạch Nghiêm gia, Lý gia, nhưng đây chỉ là tình huống trước mắt.
Mỗi năm bảy bình Tinh Nguyên đan, gần như là sản lượng của Luyện Đan Sư nửa nhị giai, có thể mang đến lợi ích đầy đủ cho Nghiêm gia, cho nên ở một số việc hắn cũng có thể được Nghiêm gia trợ giúp.
Nhưng nếu như muốn tiến gần hơn một bước, đạt được loại tài nguyên cao giai tương tự như Kết Kim đan ở trong tông môn thì lại khó có thể chiếm được sự ủng hộ của Nghiêm gia, thậm chí sẽ dẫn đến đối địch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận