Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 1289. Trong cùng thế hệ, chỉ chọn một



Chương 1289. Trong cùng thế hệ, chỉ chọn một




Dù sao mình đã lấy hết lợi ích, không thể không cho thuộc hạ của mình một ít mặt mũi đúng không?
...
"Oành oành!!!"
"Phụt~!"
Trong hẻm núi vắng vẻ yên tĩnh, không ngừng có tiếng nổ đùng đoàng của pháp thuật, phá vỡ sự yên tĩnh ở đây.
Từng mảnh cây cối gãy đổ, lửa pháp thuật cháy hừng hực, những loài chim và thú vô tội bị ảnh hưởng, trong nháy mắt liền bị mất mạng.
Vô số chim trời cá nước bị kinh động, cảm nhận được uy năng khiến chúng nó run sợ, hoảng hốt lo sợ chạy ra khỏi hẻm núi.
Chẳng qua Phong tình hình đấu pháp diễn ra không lâu đã nhanh chóng lắng xuống.
Ngay từ đầu khảo hạch, các đoàn đội lớn đều không ngoại lệ, ào ào vung đồ đao về phía tu sĩ lạc đàn.
Ưu tiên loại bỏ những người thực lực yếu kém, để tránh cuối cùng bị họ kiếm hời.
Canh giờ đầu tiên, số người giảm xuống còn mười bốn người, tất cả những người lạc đàn đều bị đào thải, bị loại.
Sau khi giết chết tu sĩ lạc đàn, một số đoàn đội lớn lần lượt đáp độn quang xuống vị trí ẩn nấp, bắt đầu tìm kiếm tung tích của ngọc bài tử sĩ.
Mặc dù phi độn ở trên bầu trời nhanh hơn nhưng nếu lộ vị trí quá sớm sẽ rất dễ rơi vào tình thế bất lợi, nên mấy đoàn đội lớn không hẹn mà gặp đáp độn quang xuống.
Dù sao, mục tiêu của nhiệm vụ này là ngọc bài, chém giết chỉ là một thủ đoạn để lấy được ngọc bài.
Nếu vận hành không đúng cách thì dù thực lực có cao cường đến đâu cũng không thể cười đến cuối cùng.
Chỉ bằng cách này, một hẻm núi bán kính mấy chục dặm, đủ để những người này tìm thấy trong một thời gian ngắn.
Sau đó, bước vào một thời kỳ khá bình tĩnh, một số đoàn đội lớn lặng lẽ tìm kiếm lệnh bài.
Canh giờ thứ hai, từng tấm ngọc bài được phát hiện.
"Soàn soạt."
Nhánh cây chịu trọng lượng, bị ép cong xuống, sau đó nhanh chóng bắn ngược lại.
Nhưng một bóng dáng đã lướt qua.
"Đã qua một canh giờ, nhưng chỉ thu hoạch được một tấm ngọc bài, tình huống có hơi không ổn."
"Không biết tình huống các đoàn đội khác thế nào?"
Bước nhanh qua núi rừng, sắc mặt Thẩm Sơn trở nên hơi khó coi.
Cách hắn ta hơn mười trượng, có ba bóng người, chính là ba người Cung Tâm Viện và Hứa Hạo Nhiên.
Một canh giờ trôi qua, nhưng chỉ lấy được một tấm ngọc bài, điều này khiến bầu không khí trong đoàn đội vô cùng nghiêm túc, mơ hồ có một cảm giác bất an lan tràn.
Nhưng còn lâu mới đến thời điểm kết thúc khảo hạch, tuy xuất sư bất lợi, nhưng cuối cùng mọi người vẫn không suy nghĩ lung tung.
Cứ như vậy, một canh giờ nữa lại trôi qua thật nhanh.
Bỗng nhiên, bước chân tiến tới của Hứa Hạo Nhiên chững lại, bởi vì có hai bóng người xuất hiện trong thần thức của hắn ta!
"Là hai người Phùng Hồng Dật và Thư Thiên Thành."
Hứa Hạo Nhiên nhanh chóng nhận ra hai người bọn họ, ánh mắt ngưng tụ lại, trên mặt lộ ra vài phần kích động.
Bởi vì bên hông hai người họ treo một tấm ngọc bài!
Chỉ cần có thể lấy được ngọc bài của hai người, là "cao thủ số một" mơ hồ, thể nào cũng được phân một tấm đúng không?
Nghĩ như vậy, Hứa Hạo Nhiên lặng yên không một tiếng động thu hồi thần thức, nói với ba người Thẩm Sơn, Cung Tâm Viện về phát hiện của mình.
"Thực sự phải động thủ à?"
Cung Tâm Viện khẽ nhíu mày, nhưng vẫn hơi do dự.
Lúc trước đánh giết tu sĩ lạc đàn, nàng không hề ra tay, mà do Hứa Hạo Nhiên và một người khác thực hiện.
"Chỉ có thể ra tay."
"Cứ tiếp tục như vậy, cuối cùng chúng ta khó tránh khỏi phải đánh, nếu như lúc đó thật sự không có ngọc bài trong tay, sẽ chỉ càng thêm bị động mà thôi."
Thẩm Sơn Thần âm trầm truyền âm nói.
"Không có gì phải do dự."
"Nếu như để hai người này mang theo lệnh bài rời đi, hoàn thành nhiệm vụ trước, vậy thì chúng ta cũng chỉ có thể ác chiến với những đội khác để tranh đoạt số lệnh bài còn lại."
"Đến lúc đó, nguy hiểm sẽ chỉ càng lớn!"
Hứa Hạo Nhiên nhìn chằm chằm vào Cung Tâm Viện, thần thức truyền âm nói.
Nhìn đối phương, trong mắt hắn ta hiện lên một tia chán ghét, nhưng được che giấu rất tốt.
Theo hắn ta, trong các đợt khảo hạch đào thải trước đây, rất nhiều tu sĩ đã chết vì nữ tử này.
Lúc này lại làm bộ làm tịch, quả thật không thể nói lý.
"Giết!"
Người cuối cùng làm động tác cắt cổ, chỉ truyền âm một chữ.
Theo thỏa thuận trước đó, thiểu số phục tùng đa số, trong trường hợp ba đối một, ý kiến của bốn người nhanh chóng đi đến thống nhất.
Thần thức trao đổi cực kỳ nhanh chóng, từ lúc Hứa Hạo Nhiên phát hiện ra mục tiêu cho đến khi cả bốn người ra quyết định chẳng qua chỉ là hai hơi thở.
Sau hai hơi thở, bốn người họ chia ra từ các hướng khác nhau bao vây Phùng Hồng Dật và Thư Thiên Thành.
Hai người này đã lấy được ngọc bài, chuẩn bị rời khỏi hẻm núi hoàn thành nhiệm vụ, cho nên phương hướng đi đến rất dễ dàng đoán được.
"Động thủ!"
Phân ly ngoài phạm vi thần thức của đối phương, đến thời gian thỏa thuận, bốn người đồng thời ra tay.
"Liệt Địa thuật"
Hai tay Thẩm Sơn sáng lên quầng sáng màu vàng, nhanh chóng vỗ xuống mặt đất một cái, một vết nứt mỏng xuất hiện, lan về phía hai người mục tiêu.
"Huyết Bức thuật"
Hứa Hạo Nhiên rạch lòng bàn tay, mặc cho máu tươi phun ra, hóa thành một con dơi khát máu, vỗ cánh bay về phía mục tiêu.
"Vạn Diệp Phi Hoa."
Cung Tâm Viện cũng cùng một lúc ra tay.
Ánh sáng xanh lục lóe lên trong mắt nàng ta, những chiếc lá màu xanh lá cây tạo thành thuỷ triều xung quanh nàng ta, mỗi chiếc có thể xuyên vàng phá đá, từ trong rừng rậm lao thẳng về phía mục tiêu.
Vì không thể rời Triêu Dương sơn, Lưu Ngọc không phát pháp khí tốt hơn xuống nên tất cả tử sĩ Trúc Cơ đều không thúc đẩy pháp khí mà chỉ dùng pháp thuật đối đầu.
Chẳng qua pháp thuật của họ khá thành thạo, rõ ràng sau khi Trúc Cơ đã luyện tập rất nhiều.
"Không ổn!"
Cùng lúc bốn người họ bắt đầu ra tay, dựa vào dao động Linh khí xung quanh, tu sĩ tên Phùng Hồng Dật liền nhận ra có gì đó không ổn. Hết chương 1289.



Bạn cần đăng nhập để bình luận