Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 1047. Biến cố giữa đường



Chương 1047. Biến cố giữa đường




Vẫn còn thời gian một năm nữa bí cảnh kia sẽ đến lúc mở ra.
Sự tình Tam Nguyên quả quan trọng có ảnh hưởng sâu xa đối với con đường tiên đạo sau này, cho nên Lưu Ngọc quyết định sử dụng thời gian một năm này đích thân tiến vào tìm hiểu tình hình.
Mặc dù chưa bao giờ nghe nói đến tin tức của bí cảnh này, nhưng nếu như Tống Hạo Thương có thể biết được bí cảnh này, chưa chắc nó đã có bí ẩn như trong tưởng tượng đến như vậy.
Nếu như phóng tầm mắt nhìn cả Thất Quốc Minh thậm chí ngay cả Thiên Nam, rất có thể sẽ có không ít tu sĩ biết được nội tình bên trong đó.
Đến lúc đó, không tránh khỏi sẽ có một trận chém giết và tranh đoạt vô cùng thê thảm.
Cho nên việc “điều nghiên địa hình” trước, tìm hiểu tình hình xung quanh khu vực bí cảnh trước để chuẩn bị đường lui cho chính mình vẫn là điều cần thiết.
Suy cho cùng tin tức đến từ lời đồn vẫn sẽ có chút lệch lạc và thổi phồng, thua xa thứ tin tức mà chính bản thân mình chứng kiến và nghe thấy.
Chưa thu hồi lại thuyền Độn Phong ngay, Lưu Ngọc đã lấy ra tấm bồ đoàn, ngồi xếp bằng trên cát vàng ở tại chỗ, hai tay nắm một khối Linh Thạch trung phẩm hồi phục pháp lực.
Thần thức và Linh Giác âm thầm phóng mở, lấy chính mình làm trung tâm để lan ra bốn phía xung quanh, thu hết toàn bộ mọi động tĩnh nhỏ bé vào trong tầm mắt.
Giả sử có nguy hiểm đến, tâm niệm vừa động liền có thể kích phát “Hộ Thể Diễm Thuẫn”, ngăn chặn khả năng công kích lao đến.
Thời gian hai mươi bốn năm trôi qua, bởi vì Trúc Cơ hậu kỳ đến Trúc Cơ đỉnh phong không có bình cảnh, cho nên cho dù pháp lực từ Thanh Dương công pháp tu luyện ra hết sức tinh thuần, còn phải trải qua “Ma Hỏa luyện nguyên”, tu vi của Lưu Ngọc vẫn thăng cấp đến Trúc Cơ đỉnh phong.
Hơn nữa tu vi lộ ra bên ngoài cũng chỉ đạt đến Trúc Cơ hậu kỳ.
Suy cho cùng ở trong mắt người ngoài, bản thân hắn chỉ là một vị Luyện Đan Sư nhị giai, còn nhận được chỉ điểm của một vị Kim Đan sư tôn, tốc độ tu luyện chỉ nhanh hơn tu sĩ bình thường một chút, cũng coi như là chuyện tương đối bình thường.
Phần lớn tu sĩ Trúc Cơ khốn đốn với một tiểu cảnh giới, tu vi qua mấy chục năm cũng không thể tăng thêm một bước, ngoài nguyên nhân do tài nguyên tu tiên thiếu hụt ra, đa số là bởi vì sự tồn tại của bình cảnh.
Mà Lưu Ngọc thân làm đệ tử chân truyền, còn là một vị Luyện Đan Sư, hiển nhiên không thể nào không chuẩn bị đan dược để đột phá bình cảnh.
Nếu như lại có thêm một chút may mắn thì hai ba mươi năm đột phá cũng là điều hợp tình hợp lý.
Ngoài tu vi thăng cấp đến Trúc Cơ đỉnh phong ra, “Ma Hỏa luyện nguyên” cũng đã đến lần thứ tám, thực lực có một bước nhảy vọt lớn.
Mặc dù chưa từng chém giết ẩu đả với tu sĩ Trúc Cơ hàng đầu, nhưng dựa theo quan sát và tính toán của Lưu Ngọc, hắn cho rằng thực lực của mình tuyệt đối không yếu hơn “Tam Anh Tứ Kiệt.”
Thậm chí, hắn còn có đủ tự tin để chiến thắng.
Dù sao thì hắn tu luyện cùng lúc ba con đường, có ưu thế được trời ưu ái của mình, cho nên ở bất kỳ phương diện nào cũng không tồn tại khuyết điểm rõ ràng.
Về mặt luyện khí, hắn đã đạt đến trình độ Trúc Cơ đỉnh phong, đồng thời còn trải qua Ma Hỏa luyện nguyên lần thứ tám, sắp sửa hoàn thành tu luyện cảnh giới Trúc Cơ.
Về mặt luyện thần, lại càng có thể kiêu ngạo quần hùng hơn nữa, thần thức đã đạt đến mức độ kinh người, hai mươi dặm, gần như gấp đôi phạm vi mười dặm của tu sĩ Trúc Cơ đỉnh phong bình thường!
Dựa theo quy tắc cường độ thần thức càng lên cao càng khó để thăng cấp, sự chênh lệch bên trong đó không chỉ đơn giản là gấp đôi theo nghĩa đen.
Đến trình độ này, uy năng của loại bí thuật thần thức “Kinh Thần Thích” đã vô cùng khác thường.
Hơn nữa hắn cũng gần như không hề thất bại đối với bất kỳ tu sĩ Trúc Cơ nào thi triển ra Sưu Hồn thuật.
Về mặt luyện thể, Lưu Ngọc cũng đã tu luyện “Cửu Tinh Liên Châu” hoàn thành giai đoạn “Phồn Tinh” từ nhiều năm trước, tiến vào cảnh giới “Hạo Nguyệt”.
Hiện giờ đã hai mươi năm trôi qua, cảnh giới luyện thể đã đạt đến trình độ trung phẩm nhị giai, tương đương với cảnh giới Trúc Cơ trung kỳ.
Tu luyện ở giai đoạn “Hạo Nguyệt” đã hoàn thành được một nửa, chỉ thiếu một thời cơ một bước để có thể tiến vào tu luyện giai đoạn cuối cùng.
Dựa vào bất kỳ trình độ của con đường nào, Lưu Ngọc đều có thể giữ được thế chiến thắng lúc đối mặt với các tu sĩ Trúc Cơ bình thường.
Mà thực lực ở cả ba mặt đều gia tăng, đã đứng vào hàng tuyệt đỉnh của cảnh giới Trúc Cơ.
Trừ khi là tu sĩ cao giai ra tay, nếu không thì khi đối mặt với bất kỳ nguy hiểm nào, hắn đều có đủ tự tin để nắm chắc mình toàn thân trở ra.
Có sức mạnh trên người đương nhiên nhất cử nhất động đều không thấy sợ hãi!
Đây cũng là lý do vì sao Lưu Ngọc dám đơn độc một mình tiến vào trong Tây Sa tìm kiếm “Tam Nguyên quả”.
Nếu như hắn không nắm chắc thì tuyệt đối sẽ không đi một mình tiến vào, mà hoàn toàn có thể thông qua một hình thức hoặc thủ đoạn khác để triệu tập nhiều người đến tương trợ.
Với thân phận và địa vị của một đệ tử chân truyền và Luyện Đan Sư nhị giai, hắn tùy tiện cũng có thể tìm được mấy chục tu sĩ Trúc Cơ đáng tin, đây vẫn là việc hết sức đơn giản.
Hắn có thể làm như thế, nhưng mà không cần thiết.
Sự tình “Tam Nguyên quả” quan trọng, số tu sĩ biết được mình đi vào trong Tây Sa nên càng ít thì càng tốt.
Dựa vào thực lực hiện tại của bản thân, cho dù vùi lấp trong đám tu sĩ đồng giai vây quanh thì hắn cũng có thể toàn thân trở ra, việc này không khó.
Nhưng nếu như đối mặt với tu sĩ cao giai, thì có bao nhiêu người giúp đỡ cũng vô nghĩa. Hết chương 1047.



Bạn cần đăng nhập để bình luận