Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 519. Vị khách bất ngờ

Chương 519. Vị khách bất ngờ
Đương nhiên, số lượng đan được chảy ra bên ngoài tuyệt đối sẽ không nhiều, phải phù hợp với số lượng đan dược của Luyện Đan Sư thông thường, nhưng mục đích đặt ra vẫn có thể đạt được.
Ở giữa Nguyên Dương tam mạch tuy rằng có đủ loại tranh giành cấu xé lẫn nhau, nhưng có Thiên Phong lão tổ ở trên trấn áp, nên vẫn có thể duy trì được tình cảnh tương đối khắc chế này, mà còn không có rơi vào trong trạng thái tiêu hao điên cuồng bên trong.
Giữa các tu sĩ tam mạch không thiếu tranh đấu, nhưng trong âm thầm thì cũng không thiếu hỗ trợ qua lại với nhau, cho nên hành động của Lưu Ngọc cũng không phạm vào điều kiêng kị.
Nhân mạch có đủ, có thể giảm bớt sự ỷ lại vào Nghiêm gia, tuy rằng hiện tại hai bên đều nằm trong “Thời kỳ trăng mật”, nhưng tương lai sẽ như thế nào thì không ai biết rõ được.
Lưu Ngọc vẫn luôn thích tính toán từ sớm.
Thời gian ba năm trôi qua, ngày mai chính là Đại điển thu đồ, hắn bước từng bước thong thả đi về động phủ, sau đó lại lật quyển điển tích Linh thảo quý hiếm ra xem lần nữa.
Ghi nhớ lại đặc điểm ngoại hình, công hiệu tác dụng và điều kiện sinh trưởng của đủ loại Linh thảo quý hiếm, cho dù là bản thân mình là một Luyện Đan Sư, nhưng khi vẫn còn hành tẩu trên con đường Tu Tiên Giới, thì đều phải dùng đến.
Ngọn đèn đại sảnh cả đêm không tắt, chủ nhân của nó cũng treo đèn đọc sách trắng đêm không ngủ.
Ngày hôm sau, giờ Mão vừa tới.
Lưu Ngọc mất ngủ mấy ngày mấy đêm mà sắc mặt vẫn hồng hào như thường, hắn thu mấy quyển Linh thảo đồ quý hiếm vào trong túi trữ vật, sau đó chỉnh trang lại y phục của mình, rồi đi ra khỏi động phủ.
Mặc dù tu vi đã tới Trúc cơ sơ kỳ đỉnh phong, nhưng khi vừa ra khỏi động phủ đã vận chuyển Ẩn Linh thuật, ẩn giấu hơn phân nửa tu vi pháp lực của mình, tu vi biểu hiện ra ngoài trông vô cùng bình thường, tốc độ tu luyện cũng duy trì ở mức nhanh hơn tu sĩ Tam linh căn một chút.
Trúc cơ sơ kỳ thì sử dụng Linh khí thượng phẩm, như vậy vẫn sẽ thu hút sự chú ý của người khác.
Cố gắng hết sức để duy trì nguyên tắc khiêm tốn của mình, mặc dù trong tay đã có bốn kiện Linh khí thượng phẩm, nhưng chưa đến lúc bất đắc dĩ, hắn không cho phép mình đưa ra trước mặt mọi người.
Hắn cũng sẽ không mãi khiêm tốn, nhưng nên giấu dốt được thì vẫn cứ giấu dốt.
Hắn vỗ một cái vào túi trữ vật lấy ra Tử Mẫu Truy Hồn đao, Lưu Ngọc thuần thục điều khiển pháp bảo phóng lên trời, hóa thành một đạo hắc quang bay về hướng Thông Thiên phong.
Giang Thu Thủy cũng phù hợp với điều kiện tham gia đại điển, nhưng Lưu Ngọc đã “bàn bạc” với nàng ta một phen, “khuyên bảo” nàng ta đừng tham gia, nàng ta lập tức đồng ý mà không chút do dự nào.
Tuy rằng dựa theo Nguyên Thần cấm chế cực ký bí ẩn của loại Tôn Thần diệu pháp, nhưng tu sĩ Kim Đan cẩn thận dò xét, vẫn có thể phát hiện ra được.
Ngộ nhỡ Giang Thu Thủy gặp may được vị trưởng lão nào đó coi trọng, chắc chắn sẽ tăng thêm biến số.
Lưu Ngọc dứt khoát bảo nàng ta cứ tọa trấn ở Ngọc Đan Đường, không cần đi quan sát Đại điển thu đồ.
Thông Thiên phong chính là Linh sơn tứ giai duy nhất trong phạm vi của sơn môn Nguyên Dương Tông, đã đạt đến gần mức Thượng phẩm tứ giai, nằm toàn bộ ở trung tâm của Nguyên Dương Tông, cả tông môn đều quay quanh kiến trúc Linh sơn này, từ đó tản ra xung quanh.
Bảy ngọn núi chính nằm bao quanh ở bên ngoài trăm dặm, lấy ngọn núi này làm trung tâm tản ra bên ngoài, nói chung thì càng là Linh sơn ở gần Thông Thiên phong thì đẳng cấp Linh mạch Linh sơn lại càng cao, không kể các ví dụ đặc biệt.
Tình huống như vậy, nghe nói là từ khi Nguyên Dương Tông thống trị Thanh châu, sau khi trở thành bá chủ đã bắt đầu như thế, tương truyền Nguyên Anh lão tổ lúc đó đã huyết tẩy, đuổi cùng giết tận các đồ đệ của các thế lực tàn dư, thi triển dời núi lấp biển ở nơi này, sau đó cưỡng chế chuyển đến sơn môn Nguyên Dương Tông, tạo ra kết cục như hiện tại.
Thông Thiên phong ngưng kết ra lực lượng tinh hoa nhất của Nguyên Dương Tông, có gần đến hai trăm tu sĩ Trúc Cơ tu luyện trong đó, Kim Đan trưởng lão cũng có đến mười mấy người sống ở đây, ổn định lực lượng ngay tại đỉnh núi hang động của Thiên Phong lão tổ.
Lưu Ngọc không ngừng điều khiển tia sáng, mãi cho đến ba canh giờ sau, một tòa Linh sơn nguy nga bàng bạc mới đập vào tầm mắt hắn.
Thông Thiên phong linh thiêng, nguy nga bằng bạc, độ cao kinh người đạt tới hơn ba nghìn trượng, chỉ tới sườn núi đã lượn lờ mây mù bao phủ, còn về chỗ cao hơn, chỉ có thể nhìn xuyên qua mây mù nhìn thấy một bóng đen mờ mịt mà thôi.
Nhìn từ phía xa, giống hệt như một trụ khổng lồ giương lên trời, đang chống đỡ mảnh thiên địa này, lại giống như có tác dụng kết nối bầu trời và mặt đất vậy, kết nối cả hai lại thành một thể thống nhất.
Trong mắt thế tục phàm nhân hoặc là tu sĩ cấp thấp, đây chính là thần thoại trong truyền thuyết!
Bất kể nhìn thấy bao nhiêu lần, trong lòng Lưu Ngọc vẫn cảm thấy chấn động như vậy.
Cho dù hắn đã đạt đến cảnh giới Trúc cơ, ở dưới Thông Thiên phong nguy nga hào hùng này, cũng giống như một con kiến nhỏ bé vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận