Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 1113. Linh bảo (3)



Chương 1113. Linh bảo (3)




Mỗi một lần nó lóe lên, ánh sáng sẽ tăng thêm một phần, đồng thời tốc độ lấp lánh cũng càng lúc càng nhanh.
Đợi khi ánh sáng màu đỏ rực rỡ như ngọn đuốc, bỗng nhiên bắn ra một cột sáng to lớn chui xuống dưới mặt đất.
"Ầm ầm."
"Rào rào."
Ngọn núi nhỏ trước mắt mọi người không ngừng lay động, rung lắc, đá bùn trên đó không ngừng rơi xuống.
Khoảng cách gần như thế, mặt đất dưới chân của Lưu Ngọc cũng đang chấn động mãnh liệt, tựa như phát sinh địa chấn.
"Răng rắc..."
Theo điều khiển của Đường Thiên Bảo với Thánh Hỏa lệnh, ngọn núi nhỏ rung lắc càng thêm dữ dội, cuối cùng những tiếng nổ liên tiếp vang lên và chia cách thành hai nửa, chậm rãi di chuyển sang hai bên.
Thấy vậy, Đường Thiên Bảo lại có động tác mới, liên tiếp bắn ra những khối Hỏa Cầu thuật, điên cuồng công kích về phía khoảng đất trống nơi ngọn núi nhỏ di chuyển.
"Ầm ầm ầm."
Bụi bay đầy trời, che khuất tầm mắt.
Đợi khi ngọn núi nhỏ dừng di chuyển, bụi mù thoáng tan ra, một cửa hang thẳng tắp rộng chừng hai trượng xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
"Đi thôi, đây chính là con đường thông tới trung tâm của bí cảnh."
"Nếu có nghi vấn gì, chúng ta vừa đi vừa nói."
Đường Thiên Bảo thở dài một hơi, quay đầu lại nói, sau đó dẫn đầu đi vào trong.
"Món Linh bảo bán thành phầm kia là như thế nào?"
"Đao? Thương? Đỉnh? Kỳ?"
"Tổ sư Thánh Hỏa Giáo bố trí bên trong như thế nào?"
Trong lòng vô cùng tò mò, Lưu Ngọc đi theo phía sau, bước vào cửa động, thẳng tắp đi xuống.
"Hỏa Linh khí thật nồng đậm."
Vừa mới đi vào cửa động, Linh Giác của hắn lập tức cảm ứng được Hỏa Linh khí nồng đậm đang tỏa ra, đồng thời Hỏa Linh khí này còn vô cùng sinh động.
Sau khi đi vào, mức độ Hỏa Linh khí đậm đặc càng được nâng cao lên, mức độ sinh động cũng giống như thế.
Trái lại, thuộc tính khác lại vô cùng mỏng manh, so sánh với bên ngoài thì "Yên lặng" hơn không ít.
"Xem ra, Thánh Hỏa Giáo muốn luyện chế Linh bảo, hẳn là thuộc tính Hỏa."
Lúc đi đường, Lưu Ngọc lóe lên ý nghĩ này.
Cái này trái lại không khó suy đoán, một hoàn cảnh phù hợp với thuộc tính, thì ít nhiều cũng có sự duy trì nhất định, cho dù đối với luyện chế Linh bảo cũng có tác dụng cực kỳ nhỏ.
"Thánh Tử."
Bỗng nhiên nghe nói nguyên nhân giáo chúng suy sụp, Dương thúc vẫn luôn tràn đầy nghi vấn, lúc này mới bắt đầu hỏi.
Lưu Ngọc cũng có rất nhiều nghi vấn, nhưng chỉ hỏi một hai vấn đề không mấy quan trọng.
Hắn đảm nhiệm vai trò thành viên cấp cao của Thánh Hỏa Giáo mới một năm, mặc dù được đưa vào bí cảnh, nhưng nếu nói thật sự có được sự tín nhiệm là không thể nào, cho nên cũng thức thời không hỏi nhiều.
Nhưng cuộc đối thoại của mấy người bọn họ vẫn bị hắn nghe không sót một chữ nào.
Sau lời tường thuật đơn giản của Đường Thiên Bảo, Lưu Ngọc biết Thánh Hỏa Giáo muốn luyện chế ra một Linh bảo là kiếm, tên là "Thánh Hỏa kiếm".
Hơn nữa, trong bí cảnh này kỳ thật có hai trận pháp tứ giai, một trận pháp chủ yếu phụ trách duy trì sự vận hành của bí cảnh, một trận pháp chủ yếu phụ trách luyện chế "Thánh Hỏa kiếm".
Hai trận pháp này nương tựa lẫn nhau, uy năng bị ép thẳng lên thượng phẩm tứ giai, cho dù là tu sĩ Nguyên Anh đích thân tới cũng không có khả năng dễ dàng đột phá.
Đối với việc tổ sư Thánh Hỏa Giáo còn có thể bày trí ra hai bộ phận pháp tứ giai dưới tình trạng bất lợi như thế, Lưu Ngọc cũng không cảm thấy kỳ quái.
Dù sao bách nghệ tu tiên đều có liên quan với nhau, tựa như hắn học tập luyện đan, nên cũng hiểu rõ nhiều với phương diện trồng Linh thảo.
Luyện khí cần khắc họa phù văn thậm chí là trận pháp cỡ nhỏ trên pháp khí, cho nên vị Thánh Hỏa Giáo tổ sư kia rất có thể cũng có tạo nghệ cao thâm trên trận pháp, điều này cũng rất là bình thường.
"Vì để đảm bảo Thánh Hỏa kiếm an toàn, Thiên Hỏa tổ sư để lại di mệnh, bí mật này chỉ có thể truyền miệng giữa những Thánh Tử với nhau."
"Cho nên thật xin lỗi các vị, Thiên Bảo cũng không phải cố ý giấu diếm."
Cuối cùng, Đường Thiên Bảo bỗng nhiên dừng bước, quay đầu chắp tay, nghiêm túc nói.
"Nếu là di mệnh của tổ sư, mọi người đương nhiên phải tuân theo, Thánh Tử không cần để ý."
Dương thúc đứng đầu nói ra, những người khác cũng gật đầu theo.
Con đường thông tới trung tâm bí cảnh vô cùng rộng rãi, chỉ là không có Dạ Quang thạch chiếu sáng, nên chỉ là một mảnh đen kịt.
Nhưng với tu sĩ Trúc Cơ mà nói, bóng tối bình thường cũng không có chút ảnh hưởng nào, có chiếu sáng hay không cũng đều như thế.
Khoảng cách giữa bí cảnh tầng hai và tầng ba dường như không ngắn, lấy tốc độ của bảy người đi bộ khoảng một khắc, ước chừng trên mười dặm nhưng vẫn chưa thấy điểm cuối cùng.
Qua thêm khoảng một khắc nữa, nương theo từng dòng khí nóng bỏng, một nguồn sáng đỏ rực xuất hiện trong tầm mắt.
"Nơi đây mức độ Hỏa Linh khí rất nồng, đã có thể ngang với Linh mạch cực phẩm tam giai."
"Tu sĩ Luyện Khí kỳ với công pháp thuộc tính Hỏa mà tu luyện ở đây, tốc độ tu luyện tăng lên gấp đôi cũng không tính là gì."
"Cho dù lúc mình ở Trúc Cơ trung kỳ, cũng có thể đẩy tốc độ tăng lên ba phần."
Cảm nhận được Hỏa Linh khí vừa nồng đậm vừa sinh động, trong lòng Lưu Ngọc thầm nghĩ.
Đương nhiên, đây chỉ là dưới tình huống không dùng đan dược.
Trước đó khi hắn tu luyện chưa tới Trúc Cơ đỉnh phong, mỗi ngày đều phải dùng một viên đan dược, cho dù tu sĩ tu luyện trên Linh mạch tứ giai thì tốc độ tu luyện cũng chắc chắn không bằng hắn.
Nếu như Lưu Ngọc chưa trải qua Ma Hỏa luyện nguyên, cũng chỉ tu luyện công pháp bình thường. Hết chương 1113.



Bạn cần đăng nhập để bình luận