Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 1188. Cố nhân tọa hóa (3)



Chương 1188. Cố nhân tọa hóa (3)




Cho nên dùng huyết mạch để giữ mối liên hệ của những gia tộc tu tiên, chỉ khi tồn tại mới có thể giúp tông môn vượt lên trên, đồng thời vẫn luôn là một trong những dòng chính thống thống trị ở Tu Tiên Giới.
"Các ngươi đều sẽ có tương lai tươi sáng, đều có thể thực hiện được nguyện vọng của mình."
Nhớ lại gương mặt của hai hài đồng kia, còn có nguyện vọng riêng của từng đứa, Lưu Ngọc mỉm cười.
Trước khi rời đi, hắn đã sắp xếp ổn thỏa, có thể đảm bảo Lưu gia vinh hoa phú quý, thịnh vượng mãi mãi về sau.
Đợi khi trở lại tông môn, sẽ còn phải lựa chọn tu sĩ để giao xuống Nguyên Thần cấm chế, âm thầm phái tới huyện thành Bình An chăm sóc hai hài đồng.
Mãi cho tới khi tạ thế, ơn huệ của Lưu mỗ tự khắc chặt đứt!
Nguyện vọng của Lưu Tư, là trở thành đại tài nữ vang danh thế gian, điều này xử lý vô cùng đơn giản.
Trước khi Lưu Ngọc đi, đã "sắp xếp" tốt một vị danh sư, ít ngày nữa sẽ đến nhận cô bé làm đồ đệ, vang danh thế gian cũng chỉ là chuyện bình thường.
Đến cấp độ Trúc Cơ đỉnh phong này, ở trong thế tục, gần như không có chuyện gì là hắn không làm được.
Nguyện vọng của Lưu Dũng là trở thành Đại tướng quân hoặc đại hiệp, sau khi học xong "Võ công" Lưu Ngọc truyền dại, có thể dễ dàng làm được điều này.
Chẳng qua ngoại trừ những nguyện vọng lớn này, bên cạnh tiểu tử này cũng không thể thiếu nữ nhân, tam thê tứ thiếp cũng chỉ là chuyện bình thường, mở rộng hậu cung cũng không có gì ngạc nhiên.
Dù sao, trách nhiệm khai chi tán diệp cho Lưu gia đã rơi ở trên người cậu bé.
Lưu Ngọc đặt quyết tâm, toàn tâm toàn ý đi theo tiên đạo, cả đời cũng không để lại dòng dõi.
Không thành thì chết!
“Vô túc điểu”.
Lưu Ngọc tự lẩm bẩm, lại nghĩ tới điển cố kiếp trước.
Ở kiếp trước, có một loại tư liệu khiến hắn có ấn tượng sâu sắc.
Đó là một loại điểu không có chân, cuộc đời của nó chỉ có thể bay thẳng hoặc chao liệng người xuống, bay mệt mỏi rồi thì ngủ trong gió, loại chim này cả đời chỉ có thể rơi xuống đất một lần, đó chính thời khắc chết đi.
"Điểu không có chân chỉ có thể giương cánh bay lượn."
"Lúc rơi xuống đất chính là lúc cái chết cận kề."
"Giống như ta khi theo con đường tu tiên giả, sao lại không phải kia chứ?"
"Để lại cho mình một đường lui thì sẽ làm hao tổn nhuệ khí tiến lên, vào lúc đứng trước lựa chọn quan trọng còn có được dũng khí như quá khứ sao?"
Lưu Ngọc mỉm cười, quay người nhìn về phía phương hướng huyện thành Bình An.
Ánh mắt của hắn dường như vượt qua khoảng cách rộng lớn, trông thấy hai bóng dáng nho nhỏ kia.
Một lúc sau, Lưu Ngọc thu hồi tầm mắt.
Sau đó, hai tay ấn pháp quyết, tốc độ tia sáng lại tăng lên gấp ba lần.
Hắn biết, một khi rời đi hẳn là trong khoảng thời gian rất lâu cũng sẽ không đến huyện thành Bình An nữa.
Đây là lần đầu tiên Lưu Ngọc gặp gỡ Lưu Tư và Lưu Dũng!
Có lẽ cũng là lần cuối cùng.

Một ngày sau.
Động phủ Vân Hà sơn.
Một tia sáng màu đen đáp xuống trên đỉnh núi, hiện ra bóng dáng tóc đen, áo bào đen, đôi mắt đen như mực.
Người này chính là Lưu Ngọc!
Lúc trước vì không hù dọa đời sau của Lưu gia, hắn cố ý đổi thành một thân thanh sam, gia tăng mấy phần thân thiện.
Dù sao mặc một thân y phục đen, đúng là tương đối giống nhân vật phản diện.
Lúc này đã kết thúc trần duyên, tự nhiên sẽ trở về diện mạo ban đầu.
Cánh cửa lớn của lầu các mở rộng, Giang Thu Thủy đang chơi đùa với Linh thú Tiểu Thanh, thần thức quét qua nhận ra là Lưu Ngọc, nàng ta lập tức đi ngoài nghênh đón.
"Sư huynh."
Lưu Ngọc gật nhẹ đầu, một tay đỡ eo của Giang Thu Thủy, hai người ngồi xuống đại sảnh ở lầu một.
"Xì xì."
Tiểu Thanh không ngừng thè lưỡi rắn, cái đầu nhỏ dùng sức cọ ống quần Lưu Ngọc.
Cho dù bị chủ nhân hất ra, nó cũng không tức giận, trái lại vô cùng phấn khởi xông lại tiếp.
Liên tiếp mấy lần, cuối cùng chủ nhân cũng không đẩy nó ra nữa, Tiểu Thanh vui vẻ cọ cọ ống quần hắn.
"Haiz..."
Lưu Ngọc có chút dở khóc dở cười.
Xem ra một khoảng thời gian không chơi cùng Tiểu Thanh rồi, nên nó vô cùng nhớ mong, nếu không cũng sẽ không giống thuốc cao da chó thế này, bỏ cũng bỏ không được.
Lưu Ngọc lắc đầu bất đắc dĩ, phiền muộn không thôi, mới xoay người, xòe bàn tay ra, để nó lượn quanh trên tay chính mình.
"Sư huynh, Ngũ sư đệ chỉ sợ không còn nhiều thời gian nữa."
"Trước khi gã lâm chung, còn muốn gặp huynh một lần."
Hai người chơi đùa với Tiểu Thanh một hồi, rồi nói vài chuyện riêng tư, Giang Thu Thủy đột nhiên bẩm báo.
"Ồ?"
Lưu Ngọc khẽ giật mình.
Tuổi tác Ngũ Xương vốn đã lớn hơn hắn chừng hai mươi tuổi, năm nay hắn cũng đã tám mươi lăm, tính toán ra thì hiện tại đối phương cũng đã hơn một trăm tuổi.
Cộng thêm trước đó xung kích Trúc Cơ thất bại, dẫn đến nguyên khí thân thể tổn thương, đại nạn đúng là sắp đến rồi.
"Vậy thì gặp mặt lần cuối đi."
Lưu Ngọc lạnh nhạt nói.
Giang Thu Thủy chấm một cái, phất tay lấy ra một tấm Truyền âm phù, bay thẳng về phía dưới núi.
Ngay sau đó, bên ngoài lầu các lập tức truyền tới giọng nói quen thuộc của Ngũ Xương.
Xem ra thời gian đã không còn nhiều nữa, muốn gặp một lần cuối, nên vẫn luôn chờ ở dưới Vân Hà sơn.
"Đệ tử Ngũ Xương, cầu kiến Lưu sư thúc!"
Một tiếng nói sang sảng từ bên ngoài lầu các truyền đến.
Tiếng nói này so với mấy chục năm trước thì đã già nua hơn nhiều, lộ ra dáng vẻ vô cùng yếu ớt, già cỗi.
"Sư muội, muội dẫn theo Tiểu Thanh lui xuống trước đi."
Lưu Ngọc sờ lên bàn tay bóng loáng, lạnh buốt của nữ tu, nhẹ giọng nói.
"Vâng, sư huynh."
"Vậy Thu Thủy đi trước, nếu có chuyện quan trọng, sư huynh dặn dò một tiếng là được."
Giang Thu Thủy thu Tiểu Thanh vào trong túi Linh Thú, đứng dậy đi ra ngoài, ngay sau đó đã ra khỏi lầu các.
"Vào đi."
Lưu Ngọc chỉ nhẹ nhàng nói một câu.
Tiếng nói dù nhỏ nhưng thông qua hiệu quả của pháp thuật, vẫn truyền rõ ràng đến tai của tu sĩ bên ngoài lầu các. Hết chương 1188.



Bạn cần đăng nhập để bình luận