Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 1015. Đưa tình dịu dàng(3)

Chương 1015. Đưa tình dịu dàng(3)
Nhìn ao nước bốc lên hàn khí, Lưu Ngọc hài lòng, gật nhẹ đầu, sau đó cởi túi Linh Thú bên hông xuống, thả Tiểu Thanh ra.
"Xì xì."
Đã đợi trong túi Linh Thú quá lâu, Tiểu Thanh kìm nén tới khó chịu, vừa được thả ra thì đã nhảy lên hai cái.
Thân thể yêu thú dài hơn ba trượng, biến về dáng vẻ lúc trước, tùy ý du động trong ao.
Nhìn ra được, nó rất thích sào huyệt mới này.
Cho ăn thêm một viên Tự Linh đan và Long Huyết quả, lại theo Tiểu Thanh chơi đùa một chút, Lưu Ngọc mới rời khỏi phòng Linh Thú.
"Ầm ầm."
Cửa đá Luyện Công phòng chậm rãi mở ra, bởi vì thường xuyên được quét dọn, trong phòng không khác gì lúc rời đi.
Lưu Ngọc đi vào trong đó, ngồi xếp bằng trên bồ đoàn. Lấy "Thăng Nguyên đan" và "Dưỡng Thần đan" ra, bắt đầu tu luyện hàng ngày.
Tin tức ngày mai Giang Thu Thủy sẽ tới đã được nói cho Kỷ Như Yên.
Hắn trịnh trọng dặn dò nàng ta, hy vọng hai nàng có thể chung sống hòa thuận, đừng làm khó cho mình.
Nhớ lúc đó, vẻ mặt của Kỷ Như Yên vẫn như thường, trong lòng không biết đang suy nghĩ cái gì, nhưng miệng vẫn đồng ý, đến lúc đó sẽ không đối nghịch với Giang Thu Thủy.
Có lẽ trong lòng nàng ta, đối phương vẫn ở đó mà nàng ta chỉ là kẻ đến sau?
Kinh nghiệm ở phương diện này, dù là kiếp này thì Lưu Ngọc vẫn không có bao nhiêu kinh nghiệm, kiếp trước cũng giống như vậy.
Cho nên vừa muốn nghĩ một chút, lại còn cảm thấy hơi khó làm.
Hắn vẫn quen thuộc suy nghĩ vấn đề từ góc độ đơn giản nhất, kiểu này như thoải mái hơn nhiều.
Giờ Tỵ, ngày hôm sau.
Một tia sáng màu lam từ phía chân trời vụt tới, mang theo Linh áp đặc hữu của tu sĩ Trúc Cơ, rơi xuống đỉnh Thải Liên sơn, dừng lại bên ngoài động phủ của Lưu Ngọc.
Linh áp này không hề thu liễm, rõ ràng không nhằm vào một ai, nhưng lại giống như cố ý hiển hiện ra hoặc là có chút ý tứ hưng sư vấn tội.
Bởi vì không thu liễm lại, người vừa tới lập tức tu sĩ trong động đã nhận ra.
"Phu quân, tính toán thời gian, chắc là Thu Thủy tỷ tỷ tới."
Dưới bàn, bàn tay ngọc của Kỷ Như Yên xiết chặt, sắc mặt vẫn như thường nói.
"Ừm."
Lưu Ngọc đang cầm "Bách Thảo đan thư" cẩn thận ngẫm nghĩ, nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên, chỉ nhàn nhạt lên tiếng trả lời.
Hắn cũng chẳng có bao nhiêu phản ứng, vô cùng có dáng vẻ đạm nhạt như gió mây.
Đến lúc này, trong lòng Lưu Ngọc đã bình tĩnh trở lại, cũng không có ý nghĩ kỳ quái gì.
Hai người Kỷ Như Yên và Giang Thu Thủy đều là người biết rõ đạo lý, rõ ràng biết mình không muốn nhìn thấy dáng vẻ nào, nên bề ngoài tất nhiên sẽ không xảy ra vấn đề.
Lần này muốn nói cho Giang Thu Thủy chính là vì tin tức mình đã nhận Kỷ Như Yên là thị thiếp, quả thật có hơi vô tình.
Dù sao nàng ta vẫn luôn giữ quan hệ đặc thù với mình rất lâu, lâu đến vài chục năm, nhưng vẫn không có danh phận gì, mơ hồ ở cùng nhau.
Chẳng qua đây cũng là chuyện bất đắc dĩ, nàng ta lại là sư muội đồng môn của mình, môn quy không cho phép thu làm thị thiếp, không thể nhập làm một với chuyện của Kỷ Như Yên.
Thấy phu quân không có bao nhiêu phản ứng, Kỷ Như Yên cắn môi một cái, phất tay áo đứng dậy, đi ra khỏi động phủ.
Nàng ta chủ động hạ thấp tư thái, tự mình đi ra cửa nghênh đón đối phương.
Lưu Ngọc đang cúi đầu xem Bách Thảo đan thư, khóe miệng lộ ra nụ cười nhỏ tới mức khó nhận ra, trí tuệ và biểu hiện của Kỷ Như Yên khiến hắn âm thầm hài lòng.
Hắn dùng thần thức cũng đã sớm biết rõ tất cả ngoài động phủ, mọi thứ đều thu vào trong tầm mắt.
Lưu Ngọc vẫn hy vọng, hai nàng ta có thể bày ra vị trí ngay ngắn, xử lý tốt quan hệ trong đó, đừng để mình nhúng tay vào.
Dù sao lòng bàn tay hay mu bàn tay thì cũng đều là thịt.
Một khi mình nhúng tay vào, thiên vị một bên thì bên khác sẽ bị tổn thương.
Ngoài động phủ, thời gian qua đi tám năm, hai nàng ta lại gặp mặt nhau lần nữa.
Bên ngoài động phủ ánh nắng tươi sáng, Giang Thu Thủy và Kỷ Như Yên nói chuyện như thế nào không đề cập tới.
Một lát sau, hai nàng ta dắt tay nhau đi vào động phủ, trên mặt đều nở nụ cười, nhìn qua có vẻ rất hòa hợp.
Một người mặc đồ màu lam, một người mặc y phục màu xanh biếc, khuôn mặt đều hết sức xinh đẹp, mỗi người mỗi vẻ.
“Sư huynh.”
“Phu quân.”
Giang Thu Thủy và Kỷ Như Yên tay cầm tay, trên mặt mang ý cười dịu dàng, trước sau hành lễ với hắn sau đó ngồi vào đối diện, nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
Nghe thấy cuộc trò chuyện, các nàng ta đã trở thành tỷ muội, giống như tỷ muội tốt đã không gặp nhiều năm.
Hai người cũng không phải là người có tầm nhìn hạn hẹp, đều biết Lưu Ngọc hy vọng sẽ nhìn thấy tình hình thế này.
Cũng biết rõ khi Lưu Ngọc đưa ra quyết định sẽ không dễ dàng thay đổi, sau này không có khả năng chỉ yêu một người, họ chỉ có thể chấp nhận sự thật.
Trừ phi rời khỏi hắn, nếu không chuyện như vậy là không thể nào thay đổi được.
Chỉ là, họ có thể rời đi sao?
Trước chưa nói Lưu Ngọc có cho phép hay không, hiện giờ họ đã được hưởng thụ đủ loại ích lợi, tài nguyên tu luyện vượt qua tu sĩ bình thường rất nhiều, hai người họ cũng không thể hạ được quyết tâm.
Từ cần kiệm lên giàu có thì dễ, từ giàu có trở lại cần kiệm thì khó!
Có một số việc khi đã xảy ra, cho dù có chặt đứt như thế nào cũng không thể quay về như trước.
Nếu không thể rời đi, cũng không có cách thay đổi suy nghĩ của Lưu Ngọc, vậy thì hai nàng ta cũng chỉ có thể chấp nhận sự thật, chấp nhận sự tồn tại của đối phương.
Từ hai điểm trên, thái độ hiện tại của Kỷ Như Yên và Giang Thu Thủy cũng không có gì kỳ lạ.
Nhìn vẻ mặt tươi cười như hoa của hai người họ, khuôn mặt Lưu Ngọc vẫn như bình thường, trong lòng vô cùng bình tĩnh.
Kết cục như vậy, hắn đã đoán trước được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận