Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 807. Ý đồ của sư tỷ(2)

Chương 807. Ý đồ của sư tỷ(2)
Sau bốn canh rưỡi giờ, đã có thể nhìn thấy phường thị Vĩnh Thái từ xa, tia sáng đen nhánh yên lặng hạ xuống không kinh động đến tu sĩ khác, không một tiếng động dừng trước nơi ban đầu là động phủ.
“Ầm ầm ầm”.
Cửa đá đã phủ đầy bụi từ từ nâng lên, tạo ra một đợt âm thanh nặng nề.
“Công tử!”
Hai phòng bên cạnh, Oanh Ca, Yến Vũ nghe thấy âm thanh lập tức thò đầu ra, phát hiện là chủ nhân thì vội vàng tiến tới chào.
“Ừ.”
“Gần đây có tu sĩ nào tới đây bái phỏng ta à?”
Khuôn mặt Lưu Ngọc không cảm xúc, thản nhiên lên tiếng hỏi.
“Bẩm công tử, Giang tiền bối đã tới mấy lần, phân phó chúng nô tỳ khi nào công tử về thì báo cho nàng ta.”
Yến Vũ bạo dạn hơn giành trả lời trước.
“Ngươi đi báo tin cho nàng ta tới gặp ta.”
Lưu Ngọc thuận miệng phân phó một tiếng, lập tức đi vào động phủ.
“Vâng!”
Yến Vũ cung kính nhận lệnh, tuy rằng đối với việc phải làm chân chạy khổ sai không được tình nguyện lắm, nhưng cũng chỉ có thể làm theo, cũng không dám biểu hiện sự bất mãn ra ngoài.
Oanh Ca sau khi chào xong thì im lặng không nói thêm gì, thấy thế nhắm mắt theo đuôi hắn đi vào động phủ.
Tiến vào động phủ, Lưu Ngọc tựa vào ghế thái sư chợp mắt, giảm bớt mệt mỏi khi đi xa, Oanh Ca tự động đi pha Linh trà.
“Công tử, Linh trà đã chuẩn bị xong, còn có chuyện gì muốn phân phó nô tỳ không ạ?”
Một lúc sau, Oanh Ca khom người hỏi.
“Nơi này tạm thời không có chuyện của ngươi, lui ra đi.”
Lưu Ngọc không mở mắt, phất phất tay tùy ý nói.
“Vâng.”
Oanh Ca nhẹ giọng đáp lại, nhẹ chân nhẹ tay lui ra ngoài.
Lưu Ngọc tiếp tục chợp mắt, tính toán chờ Giang Thu Thủy đến, hỏi nàng ta trong khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện gì.

“Một người là Giang Thu Thủy, một người là…?”
Ước chừng một phần tư khắc sau, hắn cảm nhận được có hai cỗ Linh áp cấp bậc Trúc Cơ tiếp cận, vì thế mở hai mắt nhìn về trước cửa.
Chỉ thấy bóng dáng của hai nữ tu sĩ, đồng thời đập vào mắt hắn.
Một người mặc áo màu xanh đầu đeo ngân trâm, dáng người cao gầy, khuôn mặt đầy thích thú, nhìn thấy Lưu Ngọc thì đôi mắt bỗng nhiên sáng rực lên.
Đúng là Giang Thu Thủy!
Người còn lại mặc một bộ quân trang màu bạc, trên mặt không chút phấn son, nhìn qua tư thế hết sức oai hùng, hiên ngang.
Thì ra là đại sử tỷ Lý Bất Ngữ!
Tuy hai nữ tử đều có khí chất trong trẻo, lạnh lùng, chẳng qua xem xét lại một cách tỉ mỉ thì cũng có bất đồng.
Lý Bất Ngữ lạnh, là cái lạnh từ sâu trong xương cốt, phảng phát như từ lúc sinh ra đã mang theo.
Chỉ là nhìn qua khiến cho người khác có cảm giác rất khó tiếp cận, giống như hàn khí có thể đóng băng người khác.
Mà Giang Thu Thủy là vì phải quản lý tu sĩ phía dưới, sự lạnh lùng là cố ý biểu hiện ra, thật ra nàng ta là một người ngoài lạnh trong nóng, hơn nữa khi đối mặt với Lưu Ngọc cũng rất dịu dàng, nhu thuận.
“Bái kiến đại sư tỷ!”
Lưu Ngọc không hề do dự, lập tức đứng dậy chắp tay nói.
Trong lòng hắn cực kỳ ngoài ý muốn, không rõ vì sao Lý Bất Ngữ lại đến đây, chẳng qua chuyện này cũng không ảnh hưởng chuyện hắn khách sáo.
“Sư đệ không cần đa lễ.”
Lúc này Lý Bất Ngữ khá khách khí, theo sau lại nói với Giang Thu Thủy:
“Giang sư muội có thể tránh đi trong chốc lát không, ta có chút chuyện phải thương nghị riêng với Thanh Dương sư đệ.”
“Tất nhiên có thể.”
Giang Thu Thủy biết địa vị của Lý Bất Ngữ, có một số việc chỉ sợ nàng ta cũng không thể chen vào, sau khi đáp lời hướng về phía Lưu Ngọc gật đầu, sau đó xoay người đi ra động phủ.
Lưu Ngọc mời Lý Bất Ngữ ngồi xuống, cũng tự mình rót một chén Linh trà, thể hiện đầy đủ cấp bậc lễ nghĩa, thái độ đúng mực, mới hỏi:
“Không biết sư tỷ đến đây là có chuyện gì?”
“Nếu có chuyện gì cần tương trợ, Thanh Dương nhất định dốc hết khả năng!”
Đoán cũng không đoán được nguyên nhân nàng ta đến đây, vì thế sau vài câu khách sáo thì đi thẳng vào vấn đề.
“Lần này ta đến đây, quả thật có một vấn đề khó khăn, cần sư đệ giúp đỡ.”
Lý Bất Ngữ nhẹ nhàng nhấp một ngụm Linh trà, không nhanh không chậm đặt chén trà lên bàn, vẻ mặt không thay đổi, thản nhiên nói.
“Sao? Nguyện nghe rõ mọi chuyện.”
“Trong hai năm qua sư tỷ đã giúp đệ vài lần, có chuyện gì cứ việc phân phó, đệ nhất định sẽ làm hết sức mình!”
Trong lòng Lưu Ngọc vừa nghĩ, lúc này hắn nói ra lời hứa sắt son.
Trong lòng hắn đã hạ quyết tâm, nếu có chuyện thật sự quá nguy hiểm, đến lúc đó hắn lại tìm lý do từ chối cũng không muộn.
Nếu như không quá nguy hiểm, ngược lại hắn có thể giúp một tay.
Dù sao thực lực của Lý Bất Ngữ rất cao cường, hơn nữa sau lưng còn có Lý gia trợ giúp, ngay cả nàng ta mà còn cần viện binh thì có thể đoán được chuyện này khó khăn đến mức nào.
“Sư đệ cũng biết Ngũ Hành Linh quả?”
Lý Bất Ngữ lạnh lùng nhìn Lưu Ngọc, hỏi.
“Theo ý của sư tỷ, chẳng lẽ là vị dược chính trong luyện chế Kết Kim đan, nếu là Linh dược này thì tất nhiên tại hạ đã nghe qua.”
Lưu Ngọc nghe thấy vậy con ngươi không khống chế được co lại, tuy nhiên trên mặt vẫn không biểu hiện cảm xúc gì, trả lời như bình thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận