Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 320. Người tới tông môn(3)

Chương 320. Người tới tông môn(3)
Chất lượng tinh huyết của tu sĩ Kim Đan kỳ quá cao, linh lực và sinh cơ trong đó là thứ mà tu sĩ Trúc Cơ kỳ không bì được. Đối với các tu sĩ Kim Đan thì chút ít hiệu lực của Dung Huyết đan chẳng khác gì muối bỏ biển, tác dụng hạn chế vô cùng.
Lúc này cảm giác uể oải mãnh liệt kia đã giảm đi rất nhiều, Lưu Ngọc chầm chậm cảm nhận phản ứng ngược của cơ thể mình.
Hiệu lực của Dung Huyết đan đã hòa tan bên trong cơ thể nên không thể tiêu hóa hết trong tích tắc được.
Một phần hiệu lực sẽ chuyển hóa thành nguyên khí và biến thành tinh huyết, phần lớn còn lại sẽ lắng xuống, đợi nguyên khí hao tổn do biến thành tinh huyết xong sẽ tiếp tục chuyển hóa.
Quá trình này sẽ cứ lặp lại như vậy cho đến khi tất cả hiệu lực đều được dùng hết mới dừng lại.
Lưu Ngọc tính toán tốc độ tiêu hao hiệu lực của Dung Huyết đan, khoảng nửa tháng sẽ hết một viên, một tháng sẽ hết hai viên, sáu tháng là mười hai viên.
Hiện giờ trong tay hắn có hai mươi ba viên Dung Huyết đan, với số lượng này thì coi như thừa, dù có hao tốn nhiều hơn cũng đủ.
Việc hao tốn tinh huyết và thiếu nguyên khí sẽ ảnh hưởng ít nhiều đến việc tu luyện và khiến tốc độ tu luyện chậm đi một chút, song vì để bảo vệ tính mạng, hắn vẫn phải làm như vậy.
Việc tu luyện Tôn Thần diệu pháp lại không bị ảnh hưởng quá lớn, hắn vẫn tu luyện hai ngày một lần.
Trong điều kiện nền móng không bị dao động thì việc hao hụt “tinh” quả thực không ảnh hưởng quá lớn đến “thần”, nhất là đối với những tu sĩ có nguyên thần sơ kỳ.
Lưu Ngọc đúc kết ra được kết luận ấy.

Những ngày tháng êm đềm chỉ kéo dài trong hơn bốn tháng, một đệ tử Luyện Khí kỳ đã phá vỡ vẻ thanh tịnh của đình viện nơi đây.
Đó là một đệ tử trẻ tuổi tuấn tú, trên người mặc áo bào trắng của đệ tử Nguyên Dương tông.
Sau khi thông báo cho các sư thúc, hắn ta bèn đứng nguyên tại chỗ để chờ phản hồi. Dưới con mắt của sư thức Trúc Cơ kỳ thì không được càn rỡ.
Nếu vào đúng lúc sư thúc đang tu luyện đến giai đoạn quan trọng thì khả năng là hắn ta còn phải đợi mấy canh giờ, dẫu sao thì nhiệm vụ cũng không phải quá gấp, muốn thúc giục cũng không thúc giục được.
Nhỡ đâu hành động lỗ mãng đắc tội với sư thúc thì khóc không ra nước mắt mất.
Hên là tên đệ tử này cũng may mắn phết, hắn ta không phải đợi mấy canh giờ nữa.
Sau khi Truyền âm phù được truyền đi, khoảng độ mười lăm phút sau, trận pháp của động phủ đã có chuyển biến, có một lỗ hổng vô hình được mở ra bên trong thần thức.
“Vào đi, tới đại sảnh gặp ta.”
Đệ tử kia nhận được truyền âm từ thần thức, hắn ta không dám chậm trễ, lập tức men theo lỗ hổng mà trận pháp mở ra và đi vào bên trong.
Lưu Ngọc nhìn đệ tử kia bước vào, ánh mắt hắn lóe lên vẻ kinh ngạc.
Không ngờ đệ tử này bị tu sĩ Trúc Cơ, tu sĩ Luyện Khí truy sát mà vẫn sống sót được, bảo vệ được tính mạng và trở về Vọng Nguyệt Thành.
Có điều cũng chỉ có vậy mà thôi, hắn không để ý quá nhiều. Với thực lực và cảnh giới hiện giờ của mình, dù đối phương có là tu sĩ Luyện Khí kỳ xuất sắc thế nào đi chăng nữa cũng chẳng thể uy hiếp đến hắn, cùng lắm hắn cũng chỉ lưu ý một chút mà thôi.
“Đệ tử Nhan Khai bái kiến Lưu sư thúc!”
Nhan Khai chẳng ngờ vị sư thúc Trúc Cơ kỳ phụ trách việc thông báo này lại là người quen, có điều y phản ứng chậm, đi được một lát mới vội vã cúi người hành lễ, đoạn bảo.
“Không cần đa lễ, đứng lên đi.”
“Trận chiến Linh dược viên vô cùng nguy hiểm mà ngươi vẫn có thể bảo toàn tính mạng và bình an trở lại Vọng Nguyệt Thành, ngươi cũng tài giỏi đó.”
Lưu Ngọc khẽ nở nụ cười và tán thưởng một câu.
Câu nói này là lời thật lòng, khi ấy đương lúc nguy hiểm, bốn, năm mươi đệ tử Luyện Khí kỳ mà chỉ có một vài người quay lại Vọng Nguyệt Thành, Nhan Khai có thể trở thành một người trong số đó, không cần biết là do nguyên nhân gì thì cũng coi như y rất ưu tú.
Hơn nữa lúc ở Linh dược viên tu vi của y mới ở Luyện Khí tầng tám mà giờ đã lên Luyện Khí tầng chín, chắc chắn y cũng rất có cơ duyên.
Có điều Lưu Ngọc cũng không có suy nghĩ gì khác, chỉ là một chút Linh Thạch, đan dược, pháp khí mà thôi, tới nay những thứ bình thường này khó có thể lọt được vào mắt hắn.
“Tình hình khi ấy đúng thật là hơi cấp bách, đệ tử có thể bảo vệ được cái mạng này quả là may mắn.”
“Đây cũng là nhờ phúc lớn của Lưu sư thúc.”
Ánh mắt Nhan Khai thoáng thấy vẻ sợ hãi, sau đó y đảo mắt và bắt đầu nịnh nọt.
“Ngươi ấy à.”
Lưu Ngọc khẽ lắc đầu, hắn mỉm cười, bưng ly trà lên nhấp một ngụm, đoạn nói: “Hội trưởng lão có thông tin gì không?”
Vọng Nguyệt Thành có tôn ti trật tự riêng của nó, đệ tử Luyện Khí kỳ sẽ thuộc quyền quản lý của phủ Thành Chủ, phủ Thành Chủ sẽ trực tiếp sắp xếp nhiệm vụ cho họ, còn chấp sự Trúc Cơ kỳ thì phủ Thành Chủ không chỉ huy được, hội trưởng lão sẽ sắp xếp nhiệm vụ cho họ, họ sẽ chịu sự quản lý trực tiếp từ hội trưởng lão cùng với phủ Thành Chủ.
“Bẩm Lưu sư thúc, thông báo của hội trưởng lão là mời sư thúc ba ngày sau tới phủ Thành Chủ để nghị sự.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận