Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 909. Tiêu cực kéo dài(2)

Chương 909. Tiêu cực kéo dài(2)
Vậy thì việc khí huyết có tinh thuần hay không có thể sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến hiệu quả của bí thuật cũng không phải chuyện lạ lẫm gì.
Lưu Ngọc cẩn thẩn nhớ lại toàn bộ quá trình thi triển ‘bí thuật Tránh Linh’, sau đó hắn quay lại chính giữa phòng luyện công, luyện tập hết lần này đến lần khác.
Bóng dáng Lưu Ngọc liên tục lấp lóe trong phòng luyện công rộng rãi, chỉ để lại những tàn ảnh màu đen.
Gần như chỉ trong nháy mắt hắn đã có thể vượt qua khoảng cách mười trượng, đi đến sát vách tường.
Nếu không có vách tường cản lại, có lẽ hắn đã có thể thuấn di đi xa hơn nữa.
“Hay lắm, chỉ chớp mắt đã di chuyển được hơn hai mươi trượng, không hổ danh là ‘bí thuật Tránh Linh’.”
“Lúc đấu pháp mà dùng đến, cho dù là để tấn công hay rút lui thì hiệu quả mang lại cũng cực kỳ tốt, có thể xem như một lá bài tẩy tốt.”
“Tuy nó không hề có chút uy lực nào, nhưng tác dụng đem lại có thể sánh ngang với linh khí cực phẩm, thậm chí là còn hơn nữa.”
Mãi cho đến khi cả ngàn sợi tinh hoa khí huyết trong huyệt Thiên Trung gần như đã tiêu hao sạch sẽ thì Lưu Ngọc mới dừng lại, cảm thấy có tí cảm khái nhưng tâm trạng rất tốt.
“Đáng tiếc, cái này vẫn không phải là ‘Thuấn di’ hoặc ‘Thiểm hiện’ chân chính, nếu không thì hoàn mỹ luôn rồi.
Hắn yên lặng thầm nghĩ.
Rốt cuộc thì bí thuật Tránh Linh cũng chỉ là một loại bí thuật có thể khiến người thi triển nhanh chóng di chuyển. Nó vẫn có quỹ tích di chuyển, có thể bị người khác đánh gãy.
Với lại nó còn bị địa hình hạn chế.
“Vẫn có tí lòng tham không đủ, chưa thấy thỏa mãn.”
“Thuấn di và Thiểm hiện chân chính đều là bí thuật không gian, có liên quan đến bí mật không gian.”
“Phải là tu sĩ Nguyên Anh, thậm chí là tu sĩ Hóa Thần mới có thể lướt qua lĩnh vực.”
“Mấy loại bí pháp kia, dù mình có lấy được thì chỉ sợ cũng chẳng lĩnh hội được chứ đừng nói gì đến chuyện luyện tập hay sử dụng.”
Nghĩ đến đây, Lưu Ngọc bật cười tự giễu, thầm mắng mình lòng tham không đáy.
Sau đó hắn không luyện tập tiếp mà đi ra ngoài, rời khỏi phòng luyện công. Hôm nay chính là đại yến quần tu.
Đúng là bí thuật Tránh Linh tạo thành gánh nặng khá lớn với nhục thân, nhưng đấy chỉ là đối với tu sĩ bình thường mà thôi.
Chứ với Lưu Ngọc mà nói, dù đã thi triển hai mươi lần liên tục, cơ thể cũng chỉ cảm thấy hơi mệt mỏi chút thôi.
Chỉ cần nghỉ ngơi một lúc là đã có thể hồi phục lại như lúc đầu.

"Công tử."
Thấy chủ nhân từ phòng luyện công đi ra, thị nữ Oanh Ca liền vội vàng chạy đến hành lễ.
Biết chủ nhân sau khi luyện công thường có thói quen tắm rửa thay y phục nên hai thị nữ này đã chuẩn bị sẵn cả rồi.
Ba ngày nay, hai nàng thay nhau chờ trước cửa, lúc nào cũng sẵn sàng hầu hạ.
Trong mắt Oanh Ca lóe lên vẻ khác thường, đôi con ngươi sáng lấp lánh như sao.
Chuyện hầu hạ tắm rửa này bình thường vốn là của Yến Vũ, chỉ khi chủ nhân liên tục bế quan trong thời gian dài thì mới đến lượt nàng ta.
So với bưng trà dâng nước, hầu hạ tắm rửa thay y phục chắc chắn là dễ nhận được sủng hạnh hơn nhiều.
Cho nên Oanh Ca vẫn âm thầm ghen tị Yến Vũ, sợ ‘tỷ muội tốt’ này sẽ đoạt mất cơ hội của mình.
Chờ mãi mới đến lượt mình, cho nên Oanh Ca càng quý trọng cơ hội thế này hơn.
“Ừ.”
Trên mặt Lưu Ngọc không có chút cảm xúc nào, chỉ khẽ gật đầu rồi đi thẳng đến phòng tắm.
Tiếp theo, được thị nữ xinh xắn hầu hạ, tất nhiên là sẽ có một màn tắm rửa ướt át nóng bỏng rồi.
Oanh Ca bình thường vẫn luôn điềm đạm hiền lành, lúc này đúng là còn ‘lớn mật’ hơn cả Yến Vũ khiến Lưu Ngọc phải thay đổi cái nhìn về nữ nhân này.
Hiệu quả của ‘Vũ Hạ Thần Hi’ đã biến mất nhưng dược liệu của Dung Huyết đan thì vẫn còn, khiến khí huyết trong cơ thể hắn hơi xao động.
Nếu không phải ý chí của Lưu Ngọc rất kiên định thì suýt nữa đã ‘chà xát ra lửa’ rồi.
Sau khi tắm gội, lại thay một bộ áo bào mới tinh xong, Lưu Ngọc cảm thấy tinh thần vô cùng sảng khoái.
Đã quá giờ rồi, hắn để hai thị nữ lại động phủ, một mình chạy đến chỗ tổ chức yến hội.
……
Tính cả số tu sĩ đã được bổ sung vào phường thị Vĩnh Thái, đội ngũ vẫn luôn duy trì nhân số khoảng sáu trăm người. Cộng thêm số tu sĩ đóng chốt ở phường thị Vĩnh Thái thì rơi vào khoảng bảy đến tám trăm người.
Nhiều tu sĩ thế này, tất nhiên là điện phủ hay gian phòng bình thường sẽ không chứa hết được.
Cho nên sau khi Giang Thu Thủy xin phép Lưu Ngọc, đã làm chủ đặt hội trường yến hội ở quảng trường giữa phường thị.
Khu vực này vốn là quảng trường giao dịch, đủ sức chứa bảy đến tám trăm tu sĩ.
Lúc này trên quảng trường rộng rãi đã dọn sẵn bàn tiệc, rất nhiều tu sĩ đã ngồi xuống.
Căn cứ vào cách chia mười một người thành một tiểu đội, cơ cấu riêng của các thế lực lúc đầu đã bị đánh tan.
Trên bàn tiệc bày đầy các loại linh thực cùng linh quả. Mỗi đĩa đều có đến mười mấy quả, rõ ràng là đã hạ vốn gốc.
Nhìn sơ chỗ này cũng phải có đến bảy tám chục bàn.
Trận đối ngoại này đại thắng khiến sĩ khí quân mình cực kỳ phấn chấn, huống chi đối thủ còn là tu sĩ Hợp Hoan môn.
Đã thế lại còn có linh thực, linh quả để thưởng thức, đồng thời còn tinh tiến cả tu vi.
Cho nên đại đa số tu sĩ có mặt ở đây đều rất vui vẻ.
Dù một số người có tính cách khá là quái gở, trong bầu không khí nhiệt liệt thế này cũng sẽ vô thức bị ảnh hưởng, không hiểu sao tâm trạng lại trở nên thoải mái hơn nhiều.
Giang Thu Thủy mỉm cười hình tình cảnh trước mắt, thấy có những tu sĩ châu đầu ghé tai bàn tán khiến hội trường khá ồn ào nhưng nàng cũng không có ý định ngăn cản.
Bạn cần đăng nhập để bình luận