Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 520. Vị khách bất ngờ(2)

Chương 520. Vị khách bất ngờ(2)
Khoảng cách dần dần đến gần hơn, Lưu Ngọc khôi phục lại cõi lòng đang nổi lên gợn sóng của mình, thu lại tầm mắt, hắn điều khiển tia sáng hướng về phía chân núi Thông Thiên phong.
Ở đỉnh núi sườn núi là động phủ tọa trấn của Kim Đan trưởng lão và Nguyên Anh lão tổ, tu sĩ Trúc Cơ không có việc gì thì không thể đi vào, còn Đại điển thu đồ đương nhiên sẽ được tiến hành tổ chức ở chân núi.
Đại điển thu đồ đối với rất nhiều tu sĩ trúc cơ mà nói là chuyện vô cùng quan trọng, nhưng đối với các Kim Đan lão tổ mà nói chỉ là một chuyện nhỏ, thậm chí tình huống bình thường thì hoàn toàn không thể nào khiến cho Thiên Phong lão tổ chú ý tới.
Ánh nắng giờ Mùi đã không còn nóng rực nữa, chiếu sáng cả một mảnh quảng trường dưới chân núi Thông Thiên phong.
Quảng trường này vô cùng rộng lớn, chiều dài chiều rộng sơ bộ khoảng chừng có hơn ba bốn trăm trượng, tên là Chân Dương Đạo Trường.
Ở phía đông quảng trường, đã xây dựng rất nhiều những kiến trúc đình đài thủy tạ, đều được thiết kế với phong cách cổ xưa và thiên nhiên là chính, chứ không quá xa hoa và đẹp đẽ.
Nếu như là những lúc bình thường, một vài tu sĩ Trúc Cơ sẽ ngồi ở đây luận đạo, trao đổi kinh nghiệm tu hành và đủ loại kiến thức khác, nếu như có chỗ nào không hợp nhau, thường sẽ tranh cãi đến mức đỏ mặt tía tai.
Ở phía Tây của quảng trường, đã xây dựng năm tòa đài đấu pháp dài rộng đến hai mươi trượng, tất cả đều được xây dựng bằng đá kim cương đen được luyện chế từ pháp khí thượng phẩm, khiến cho vô số tu sĩ cảm thán về danh tác này của tông môn.
Còn mời cả Trận Pháp Sư cao minh ra tay, khắc ghi kiên cố ở trên đài đấu pháp, Hỏa Kháng, Băng Kháng và các loại phù văn cao cấp khác, đủ để chống đỡ đấu pháp của tu sĩ trúc cơ.
Nếu như có tu sĩ luyện chế thành một loại pháp thuật cường đại mới, hoặc là đạt được một kiện pháp khí Linh khí uy năng khác thường, thì có thể mời bằng hữu lên đài để luận bài.
Cách vài năm hoặc là vài chục năm thì sẽ có Kim Đan trưởng lão ở đây hiện thân giảng đạo, truyền thụ kinh nghiệm tu hành. Nếu như một khoảng thời gian nào đó mà tâm tình của các trưởng lão tốt, nói không chừng liên tục mấy năm đều có thể được lắng nghe giảng đạo.
Dĩ nhiên là tu sĩ đến đây lắng nghe giảng đạo không chỉ giới hạn ở những người định cư động phủ tại Thông Thiên phong, tu sĩ trúc cơ lựa chọn xây dựng động phủ ở Linh sơn trong tông cũng có thể đến đây.
Tia sáng của Lưu Ngọc chợt tắt, dừng lại bên trên quảng trường Chân Dương Đạo Trường, hắn thu tử Mẫu Truy Hồn đao vào trong túi trữ vật, sau đó đi đến một kiến trúc ở phía Đông quảng trường.
Lúc này giữa đàn kiến trúc ở bên kia quảng trường, đã có gần hai trăm tu sĩ rải rác ở trong đó, hoặc là một mình uống Linh trà Linh tửu, hoặc là tụm năm tụm ba tụ tập lại đàm đạo thời sự, nhiệt huyết bàn tán đủ thứ chuyện.
Động phủ Thông Thiên phong, cho dù là ở chân núi, cấp thấp nhất cũng phải là Trúc Cơ sơ kỳ mới có thể có được, cho nên đệ tử Luyện Khí kỳ thông thường không thể đến gần Thông Thiên phong, đương nhiên không thể nào đến để quan sát Đại điển thu đồ được.
Thế nên trong hai trăm người, chỉ có lác đác mười mấy người là ở cảnh giới Luyện Khí, hiển nhiên là lai lịch của những người này đều không nhỏ.
Còn về một trăm mấy chục tu sĩ Trúc Cơ khác thì hơn phân nửa đều là đến xem náo nhiệt, Lưu Ngọc cũng không tin là có nhiều tu sĩ phù hợp với điều kiện đến như vậy, mà nếu có như thế thì cạnh tranh cũng sẽ không tránh khỏi quá mức ác liệt.
Cảm giác tu luyện vô cùng sảng khoái, nhưng kiếp sống khổ tu thì mười năm cứ như một ngày vô cùng vô vị tẻ nhạt, cũng không phải là điều mà tất cả các tu sĩ đều có thể chịu đựng nổi.
Sự kiện tổ chức bốn mươi năm một lần, có náo nhiệt thì cũng bình thường, hắn hoàn toàn có thể hiểu được.
Huống hồ, nói không chừng còn có thể làm cho quen mặt ở trước mặt Kim Đan trưởng lão nữa đấy chứ?
Lưu Ngọc tìm được sư huynh phụ trách đăng ký báo danh, lễ phép đưa ra lệnh bài tông môn, hơn nữa còn nói sơ lược về tình hình hiện tại của mình, thuận lợi hoàn thành đăng ký báo danh.
Tiếp theo đó hắn chuyển tầm mắt liếc nhìn sang đình đài thủy tạ, dự định sẽ tìm một chỗ ngồi xuống trước, suy cho cùng thì Đại điển thu đồ phải đến giờ Tuất mới bắt đầu, còn đến mấy canh giờ nữa, đứng đây mãi thì sẽ khiến cho người khác chú ý.
“Lưu sư đệ, ở bên này!”
Lúc này, một giọng nói quen thuộc truyền đến.
“Thôi Lượng, Tiền Chí Kim”.
Lưu Ngọc bình tĩnh quay đầu lại, nhìn thấy hai đồng môn khá quen thuộc, đang ngồi trong một cái đình nhỏ chào hỏi hắn.
Tên quỷ đói Thôi Lượng này, hắn vô cùng quen thuộc.
Còn về Tiền sư huynh khá tham lam này, Lưu Ngọc thực ra vẫn có ấn tượng khá tốt với y, người này tuy rằng có hơi tham lam, nhưng ít ra việc thu Linh Thạch có uy tín rất tốt, vẫn rất có nguyên tắc.
Hắn thích qua lại với những tu sĩ có uy tín và nguyên tắc như thế này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận