Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 471. Diệu dụng của công huân

Chương 471. Diệu dụng của công huân
Đúng lúc này, trong điện an tĩnh lại.
Lưu Ngọc ngẩng phắt nhìn về phía cửa điện.
Chỉ thấy Nghiêm trưởng lão, Tôn trưởng lão dẫn đầu, ba trưởng lão khách khanh theo phía sau, năm người vào điện, ngồi xuống năm chiếc ghế bành.

Nửa canh giờ sau, Lưu Ngọc ra khỏi đại điện phủ thành chủ, cáo biệt Thôi Lượng, đi về phía động phủ của mình.
Lần này không có gì bất ngờ, mục đích trưởng lão hội triệu kiến đúng là vài việc giải quyết tốt hậu quả, trấn an vân vân.
Có lẽ lo sợ ‘Thanh châu liên quân’ trở về sẽ dần trở nên kích động mãnh liệt, trưởng lão hội đưa ra thời gian ba tháng quan vọng.
Ba tháng sau, nếu thế cục không lặp lại, vậy chúng tu sĩ bị phái tới Vọng Nguyệt Thành như Lưu Ngọc đều có thể trở lại tông môn.
Mà tông môn, gia tộc phụ thuộc Thanh Châu và tán tu được mộ binh tới tạo thành tu sĩ liên quân cũng chính thức giải tán, đều tự trở lại địa bàn của chính mình.
Lưu Ngọc lấy lệnh bài trong túi trữ vật ra, đánh vào đạo pháp quyết lên lệnh bài, lập tức có một luồng ánh sáng nhạt bắn nhanh mà ra, dừng tại giữa trận pháp.
‘Ầm ầm uỳnh!’
Một lỗ hổng vô hình bị mở ra, Lưu Ngọc tiến vào, tới bên trong lầu các.
Sau khi hắn đi vào, lỗ hổng vô hình nhanh chóng khép lại, chỉ thoáng chốc đã khôi phục như ban đầu.
Việc đầu tiên Lưu Ngọc làm sau khi vào tới lầu các là đi phòng rửa mặt.
Hắn tẩy sạch một thân bụi bặm, thay một kiện hắc bào mới, sau đó mới tiến vào phòng luyện công.
Lần này ra ngoài chưa tới ba ngày, cũng không trải qua đấu pháp, tiêu hao tâm thần và tinh lực không đáng bao nhiêu nên không cần ngủ, hiện tại tinh thần Lưu Ngọc còn đang sảng khoái vô cùng.
Lưu Ngọc khoanh chân ngồi trên bồ đoàn, bắt đầu đả tọa luyện khí, vài thập niên như một, tu luyện Thanh Dương công và Tôn Thần diệu pháp.
Một viên Thanh Nguyên đan vào bụng, công pháp chủ tu Thanh Dương công toàn lực vận chuyển, bắt đầu luyện hóa dược lực.
Một luồng sáng xanh chiếu rọi trên mặt hắn, lúc sáng lúc tối.
"Phù~"
Năm canh giờ nháy mắt trôi qua, Lưu Ngọc phun ra một ngụm chứa đầy trọc khí, hai tay múa may pháp quyết chậm dần đến dừng hẳn, cuối cùng thu công mở mắt ra.
Sau khi tu luyện xong, hắn không tìm hiểu Thanh Trúc đan kinh hoặc lật xem Linh thảo tâm đắc gì đó như bình thường mà là lập tức ra khỏi động phủ, đi về phía phủ thành chủ.
Hơn hai mươi năm ở Vọng Nguyệt Thành, Lưu Ngọc cũng chấp hành vài nhiệm vụ.
Có khi tiêu tốn hơn mười năm đóng tại Linh dược viên Bính Tự Lục Hào, có nhiệm vụ đẫm máu diệt toàn gia tộc Hoàng gia, cuối cùng là nhiệm vụ phá hoại mỏ quặng Tử Tinh tồn tại cả mạo hiểm lẫn thu hoạch.
Những nhiệm vụ này có khó, có dễ, nhưng ít nhiều gì đều có chút điểm công huân, vài nhiệm vụ trôi qua, hẳn là đủ để đổi chút bảo vật rồi.
Điểm công huân không dễ tới, bình thường đều phải mạo hiểm sinh mệnh mới có thể kiếm được, thế nên những bảo vật dùng điểm công huân để đổi đều là kiểu khó mua được bằng con đường bình thường.
Bình thường vật phẩm để trao đổi trên danh mục đều là bảo vật tương đối quý hiếm, bởi vì đủ loại nguyên nhân dẫn tới thưa thớt, trân quý.
Sau khi ra khỏi động phủ, Lưu Ngọc ngẩng đầu nhìn xung quanh, tình cảnh Vọng Nguyệt Thành lúc này lại xảy ra biến hóa.
Khác hẳn không khí nghiêm túc, ngưng trọng trước khi đàm phán, hiện tại Vọng Nguyệt Thành đã thoát khỏi trạng thái tùy thời sẵn sàng chiến đấu, gần như khôi phục lại dáng vẻ bình thường.
Các cửa hàng ven đường cũng lục tục mở cửa, tu sĩ tới lui rất nhiều, ngoại trừ quân cảnh vệ tuần tra tăng lên và vài cửa thành còn đang kiểm tra, đối chiếu thân phận thực thì hết thảy không có gì khác trước.
Nhưng hết thảy không có quan hệ gì nhiều với Lưu Ngọc cả, thân phận Trúc Cơ chấp sự của Nguyên Dương Tông đủ cho hắn một đường thông suốt.
Chỉ chốc lát sau, phủ thành chủ đã ánh vào tầm mắt.
Mặt mày Lưu Ngọc như thường, đảo mắt liếc qua đã thấy nơi đó có rất nhiều tu sĩ ra ra vào vào.
Sau khi liên quân tu sĩ trở lại, nơi này đã khôi phục náo nhiệt trước kia, thậm chí bởi vì rời xa bóng ma chiến tranh nên dòng người lui tới còn nhiều hơn ba phần.
Ba tháng sau là có thể trở lại tông môn hoặc gia tộc.
Liều chết liều sống kiếm được điểm công huân, bây giờ không lấy còn chờ đến bao giờ?
Có vài tán tu, tu sĩ gia tộc dã tâm không nhỏ, liều mạng tiến vào chiến trường cược một phen còn không phải vì vậy hay sao?
Đáng tiếc là có rất nhiều tu sĩ vĩnh viễn ngã xuống, chỉ vài tu sĩ còn sống trở lại Vọng Nguyệt Thành.
Khác nhau ở chỗ, có tu sĩ hoàn thành mục tiêu của mình, có thể đổi thứ mình muốn, vui mừng sung sướng ra mặt.
Bọn họ thuộc một bộ phận rất nhỏ trong đám người, tâm tính, thực lực, số mệnh đều không thiếu thứ nào, là người nổi bật cùng bối, cũng là tất nhiên trong ngẫu nhiên.
Trải qua lần lột xác này, có lẽ bọn họ sẽ nhờ đó tiến tới đỉnh cao cuộc đời, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm thành công Trúc Cơ, tương lai chấp chưởng hoặc là sáng tạo gia tộc của chính mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận