Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 222. Mây mưa

Chương 222. Mây mưa
Chương 217: Mây mưa
Đầu tóc Giang Thu Thủy tán loạn, nàng ta dùng một ánh mắt cực kỳ phức tạp nhìn người trước mắt này, trong đôi mắt dường như tràn ngập xuân thủy.
Ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, Lưu Ngọc cũng không phải là thái giám, cơ thể hai mươi bảy hai mươi tám tuổi so với tuổi thọ hơn hai trăm năm của Trúc Cơ kỳ mà nói thì vẫn chỉ là một thiếu niên, lúc này làm sao có thể kiềm chế được?
Hắn lập tức ngồi xổm xuống, tay trái đặt ở trên vòng eo nhỏ của nữ nhân này, tay phải đặt trên chiếc đùi thon dài, khẽ dùng sức một cái đã ôm giai nhân lên.
Trong mũi dày đặc hương thơm của nữ tử, Lưu Ngọc sải bước tiến về phòng ngủ.
Hai chân Giang Thu Thủy đột nhiên rời khỏi mặt đất, dường như nàng ta cũng không ngờ rằng Lưu Ngọc lại gấp gáp không thể nhịn được nữa như vậy, hai tay nàng ta theo bản nâng vòng qua cổ của Lưu Ngọc.
Cũng không biết nghĩ tới điều gì, nàng ta không giãy dụa ngoài mặt nữa, ngược lại nàng ta khẽ tựa đầu vào lồng ngực của Lưu Ngọc, trong lúc nhất thời không nói lời nào.
Phòng khách chỉ cách phòng ngủ hai bước chân, chỉ trong chốc lát đã tới nơi, Lưu Ngọc ôn nhu đặt Giang Thu Thủy ở trên giường đá.
Sở dĩ hắn tiếp nhận nữ nhân này là bởi vì hai lý do, thứ nhất là hắn thật sự muốn mở một gian hàng bán đan dược, lượng đan dược bán được hàng tháng dùng để đổi lấy Linh Thạch, cũng thuận tiện thu thập được một ít hạt giống Linh dược.
Thứ hai là nghe theo suy nghĩ ở trong lòng, vóc người và dung mạo của nữ nhân này đều là thượng phẩm, năng lực làm việc cũng không tệ, nếu có thể sử dụng cho bản thân thì có thể xem là có thêm một “người thê tử tốt”.
Nhưng điều kiện tiên quyết là không được hai lòng, mà làm thế nào để một nữ tu sĩ nhanh chóng quy thuận hoặc trung thành?
Lưu Ngọc nhớ kiếp trước có một nhà văn họ Trương từng nói, con đường nhanh nhất dẫn đến tâm trí của một nữ nhân chính là con đường thân thể.
Nắm giữ Linh Thạch, tài nguyên, cộng thêm việc giao lưu thân thể và tâm trí, tiến hành đồng bộ như vậy, có lẽ sẽ có sự kinh ngạc.
Đương nhiên quan trọng nhất chính là sự chênh lệch thực lực, dùng cảnh giới Trúc Cơ kỳ nắm giữ một đệ tử ngoại môn không phải rất đơn giản sao? Lưu Ngọc tự tin sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn.
Đương nhiên, nếu như hắn vẫn là Luyện Khí kỳ, vậy thì hắn tuyệt đối sẽ không làm như thế.
Trong đầu có rất nhiều suy nghĩ chợt lóe lên rồi biến mất, Lưu Ngọc bắt đầu ra tay, vuốt ve cơ thể xinh xắn trước mặt này.
Từng món y phục và đồ dùng hằng ngày bị lột ra, tùy ý vứt ở các ngóc ngách trong phòng.
Dạ Quang thạch chiếu rọi xuống, hai bóng hình chiếu xuống mặt đất, theo thời gian trôi qua, hai bóng hình dần dần lồng vào nhau.
Trong động phủ rộng lớn vang lên từng đợt âm thanh khác nhau, tiếng vỗ tay và tiếng ngâm yêu kiều hết đợt này đến đợt khác, đột nhiên trầm thấp đột nhiên vang dội, khi thì bình thản khi thì dồn dập.
Thể chất của tu tiên giả vượt xa người phàm, huống chi Lưu Ngọc còn là tu tiên giả Trúc Cơ kỳ, pháp lực vừa vận chuyển thì cảm giác mệt mỏi giảm đi rất nhiều, lập tức lên tinh thần trở lại.
Trận chiến này đánh khoảng ba canh giờ, thẳng đến ba canh giờ sau âm thanh kỳ lạ trong động phủ mới dần dần biến mất, khôi phục lại sự yên tĩnh.
Sau đó, Lưu Ngọc tựa vào đầu tường, một tay ôm giai nhân, một tay đang cầm lật xem một quyển sách do tu sĩ Trúc Cơ đã đi chu du khắp các nước ghi lại.
Giang Thu Thủy được Lưu Ngọc ôm vào trong ngực, nửa nằm sấp trên ngực, ngón tay thon dài trắng như tuyết với những chiếc móng tay màu tím vẽ vòng trong trên lồng ngực của hắn, trên thân hai người đang đắp một tấm áo ngủ bằng gấm, nhưng vẫn có vài cảnh xuân bị lộ ra ngoài.
“Ngọc Lang, vì sao vừa rồi chàng luôn gọi sư tỷ của ta?”
Vẻ đỏ mặt trên mặt Giang Thu Thủy đã biến mất, vẻ mặt cũng thoải mái, nàng ta ngẩng đầu dùng đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm Lưu Ngọc, khó hiểu hỏi.
Lưu Ngọc nghe nàng ta hỏi như vậy thì trên mặt hắn lộ ra một nụ cười thần bí, hắn hơi cúi đầu ghé vào bên tai nàng ta, thổi một hơi nóng, thì thầm vài câu.
“Đáng ghét!”
Giang Thu Thủy nghe xong mấy câu đó thì hờn dỗi nói, sau đó thì nhẹ nhàng đánh một cái lên ngực Lưu Ngọc.
Lưu Ngọc cười nhạt, sau đó sắc mặt hắn trở lại vẻ nghiêm túc, nói:
“Thu Thủy, muội ra ngoài phòng khách chờ trước, ta còn có vài lời muốn nói.”
Giang Thu Thủy nghe vậy thì không chịu, nàng ta còn muốn được vuốt ve một lúc nữa, vì vậy nàng ta đã cầm lấy một cánh tay của hắn rồi khẽ làm nũng nói:
“Ngọc Lang.”
Lưu Ngọc thấy vậy thì sắc mặt trở nên lạnh lùng, dùng giọng nói bình tĩnh lại lạnh lùng nói:
“Đi ra ngoài!”
Giang Thu Thủy nghe thấy giọng điệu lạnh lùng nghiêm túc của hắn thì cũng biết là hắn đã nghiêm túc, cuối cùng cũng không dám làm trái ý, chỉ có thể nghe theo.
Nàng ta hiểu chuyện xuống giường, lấy một bộ sa y màu trắng từ trong túi trữ vật ra khoác lên người, đi đến phòng khách.
Bạn cần đăng nhập để bình luận