Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 323. Không để lại người sống sót

Chương 323. Không để lại người sống sót
Sau khi thảo luận một lúc, một số tu sĩ tương đối lý trí, bắt đầu suy nghĩ nguyên nhân và hậu quả, thắc mắc hướng về Ngô Ngọc Hạm mà hỏi.
Vị Trúc Cơ đồng môn này, nhìn qua là một nam nhân cũng không có khác biệt tuổi tác là bao so với Lưu Ngọc.
Hắn ta thân cao tám thước, làn da trắng ngần diện mạo tuấn tú, dáng người vừa vặn, hắn ta khoác trên mình áo choàng trắng mang lại cảm giác tiên gia xuất trần.
Đông đảo tu sĩ Trúc Cơ trong điện nghe vậy yên tĩnh trở lại, đối với sự tình hiện tại cũng tương đối tò mò, đồng loạt nhìn Ngô Ngọc Hạm.
Có người đặt ra nghi vấn nhưng Ngô Ngọc Hạm cũng không chút tức giận, nàng ta tạm dừng một chút để sắp xếp lại ngôn từ, sau đó mới nói rằng:
"Động cơ Hoàng gia làm như vậy, đến tông môn còn không thể điều tra ra được, vậy nên ta cũng không rõ cho lắm."
"Nhưng điều đó không quan trọng."
"Quan trọng là tin tức vô cùng chuẩn xác, ám tử do tông môn bố trí ở Phiêu Tuyết Các rất đáng tin cậy, đã tiếp cận và ẩn nấp tại trung tâm của Phiêu Tuyết Lâu hàng trăm năm nay."
"Hơn nữa các trưởng lão cũng đã đưa ra nhận định, quyết định hành động đối với Thiên Dung Thành."
"Tạ sư đệ, ta nói như vậy ngươi đã hiểu chưa?"
Sắc mặt Ngô Ngọc Hạm nghiêm nghị, ngữ khí bình tĩnh, cuối cùng đưa ra danh tiếng của các trưởng lão.
"Nếu các trưởng lão đã xác nhận như vậy, Tạ mỗ đương nhiên không còn nghi ngờ gì nữa."
Nam nhân tuấn tú kia tên Tạ Tuấn Kiệt, khẽ chắp tay và nói.
Đối mặt với Ngô Ngọc Hạm, cho dù nàng ta có đưa danh tiếng của các trưởng lão ra, ngữ khí của hắn ta cũng kiêu ngạo không hề khiêm tốn.
"Nếu đã là ý niệm của các trưởng lão, như vậy chuyện Hoàng gia Thiên Dung Thành cấu kết với địch hẳn là tám chín phần mười chính xác.”
Lưu Ngọc yên lặng suy nghĩ.
Sau đó hắn nhìn về phía Tạ Tuấn Kiệt, cũng không biết bộ dáng kiêu ngạo của người này là đang không biết trời cao đất dày, hay hắn ta thật sự có thực lực.
Hắn cũng chú ý tới dáng vẻ của Nghiêm Hồng Ngọc và Lý Bất Đồng không hề tỏ ra ngạc nhiên, biểu hiện vô cùng bình tĩnh.
Cũng đúng, dựa vào mối quan hệ sâu sắc của hai người, e rằng họ sớm đã biết nội dung của nhiệm vụ rồi.
Ngoại trừ Tạ Tuấn Kiệt ra, còn có hai tu sĩ Trúc Cơ kỳ cũng hỏi vấn đề liên quan, tất cả đều được Ngô Ngọc Hạm trả lời từng người một.
Mọi người đều là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, tuy rằng nguồn lực điều động có khác nhau một trời một vực, nhưng ít nhất bề ngoài tất cả đều bình đẳng, vậy nên mặt mọi người Ngô Ngọc Hạm vẫn nhẫn nại giải đáp thắc mắc của mọi người.
Trong điện an tĩnh trở lại, qua hai ba hơi thở không thấy có người phát biểu ý kiến, nàng ta mới tiếp tục mở miệng, nói chi tiết nhiệm vụ lần này:
"Hoàng gia Thiên Dung Thành, nằm cách Vọng Nguyệt Tiên Duyên Thành bốn ngàn dặm về phía nam."
"Có bảy người là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, trong đó hai người đã bị điều đến Vọng Nguyệt Thành nghe tông môn sai phái, hiện tại trong tộc nhiều nhất cũng chỉ có năm tu sĩ Trúc Cơ kỳ lưu thủ."
"Người có tu vi cao nhất Hoàng gia đó chính là tộc trưởng Hoàng Nghị Thành, lão đã đạt tới cảnh giới Trúc Cơ hậu kỳ."
"Còn lại bốn tên tu sĩ lưu thủ, bao gồm hai tên Trúc Cơ trung kỳ và hai Trúc Cơ sơ kỳ."
Ngô Ngọc Hạm ngữ khí từ tốn, chậm rãi nói ra thông tin cơ bản về Hoàng gia Thiên Dung Thành.
Lưu Ngọc và mười tên tu sĩ chuẩn bị chấp hành nhiệm vụ yên tĩnh lắng nghe, không có bất cứ tu sĩ nào ngắt lời nàng ta, điều đó vô cùng bất lễ, hơn nữa còn dễ dàng đắc tội với mọi người.
Chưa đề cập tới tu vi thâm hậu của bản thân Ngô Ngọc Hạm, thì nàng ta cũng là một trong những chủ sự trong phủ Vọng Nguyệt Thành, bối cảnh vững vàng hơn nữa còn có quyền lực vô cùng lớn.
Tuy rằng không thể quản lý các tu sĩ Trúc Cơ cùng cảnh giới, nhưng có thể nhằm vào vãn bối và đệ tử của bọn họ, chính vì vậy nên không ai nguyện ý vô duyên vô cớ mà đắc tội với nàng ta.
Nhất thời, trong thiên điện khép kín này, chỉ có một giọng nữ nhân trung tính đang vang lên.
Hoàng gia Thiên Dung Thành nằm trong phạm vi mấy vạn dặm của Vọng Nguyệt Thành, hơn nữa nơi đây còn có một trong mười gia tộc Trúc Cơ kỳ, Nguyên Dương Tông có tư liệu chi tiết cũng là điều hiển nhiên.
Hiển nhiên Ngô Ngọc Hạm cũng không nói mọi thứ một cách chi tiết, mà nàng ta chọn ra một vài điểm trọng yếu, chỉ nói ra những điều có thể ảnh hưởng đến thực lực, vì vậy nên chỉ trong nửa khắc đã nói xong tư liệu về Hoàng gia.
Mặc dù Lưu Ngọc đã ở Vọng Nguyệt Thành hơn mười năm rồi nhưng cũng chỉ loanh quanh trong Linh Dược viên và động phủ, còn xung quanh thành với sự phân bố của các thế lực thì hắn không biết gì hết.
Chuyện liên quan đến nhiệm vụ lần này, hắn tập trung lắng nghe một cách tự nhiên, đem mỗi một chữ mà Ngô Ngọc Hạm nói ra đều ghi lại trong lòng.
Đồng thời hắn cũng đang suy nghĩ, nhiệm vụ lần này ngoại trừ điểm công huân cơ bản, không biết còn có "lợi nhuận" nào đó không.
Ngô Ngọc Hạm dừng lại một chút, cho mọi người có thời gian tiếp nhận thông tin, sau một hồi thấy mọi người không có phản ứng đặc biệt, nàng ta mới tiếp tục nói:
"Vì sự an toàn, các trưởng lão đã trực tiếp sắp xếp mười vị Trúc Cơ đồng môn, còn có một trăm vệ quân Luyện Khí kỳ tinh nhuệ thành."
Bạn cần đăng nhập để bình luận