Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 1155. Linh tính! (6)



Chương 1155. Linh tính! (6)




Nhưng trong lòng của hắn, cũng thấy khá tò mò với lựa chọn của Đường Thiên Bảo.
Tu sĩ này ngày xưa cởi mở hào phóng, vô cùng cuốn hút, đối mặt với người đã từng là "Huynh đệ" phản bội giáo phái của mình, còn khiến nhiều cốt cán giáo chúng phải tử vong, sẽ xử trí như thế nào?"
"Vẫn còn chút nhân từ nương tay đây."
Lưu Ngọc thầm nghĩ trong lòng.
Nếu đổi lại là hắn, mặc kệ nguyên nhân phản bội là gì, chỉ cần trên thực tế làm ra hành vi phản bội, vậy chỉ có một chữ... Giết!
Chẳng qua Lưu Ngọc biết, tu tiên giả và tu tiên giả với nhau, cuối cùng vẫn có chút khác biệt, không thể quơ đũa cả nắm.
Trong mắt mọi người là đồ vật vô cùng quan trọng, nhưng mắt một số ít người lại không đáng một đồng.
Ví dụ như chính hắn, đại đạo vĩnh sinh thắng được tất cả, trừ cái đó ra thì không gì quan trọng bằng.
Tông môn, đồng đạo, thất tình lục dục.
Có nhiều thứ, có thể đợi tới lúc đại đạo thành rồi trở về hưởng thụ sau.
Nhẫn nại mấy trăm năm cũng chỉ vì một vạn năm ở tương lai, thậm chí là vạn vạn năm nữa.
Từ bỏ những thứ trước mắt này không phải bởi vì không tham luyến mà là lòng tham càng sâu hơn!
Nhưng có vài tu sĩ lại coi những thứ như thân tình, hữu nghị, tình yêu quan trọng hơn hết, thậm chí còn quan trọng hơn cả đại đạo trường sinh.
Bọn hắn cho rằng, một trăm năm tới còn quan trọng hơn cả một vạn năm hay thậm chí là vạn vạn năm của tương lai.
Có nhiều thứ đã mất đi rồi thì vĩnh viễn cũng không có lại được.
Loại quan điểm này, Lưu Ngọc không dám nói bừa, nhưng vẫn hiểu được, dù sao mỗi người đều có chí riêng.
Chẳng qua Lưu Ngọc cho rằng, Chân Tiên gần như không gì là không làm được, nếu có thể đạt tới cảnh giới Chân Tiên, có nhiều thứ chưa hẳn không tìm về được.
Biến không thể thành có thể, biến ngẫu nhiên thành chắc chắn!
Tựa như tư tưởng hạn hẹp của phàm nhân, không cách nào tưởng tượng ra được sự vĩ đại của tu tiên giả, tu tiên giả cảnh giới thấp sẽ khó mà tưởng tượng ra được sự hùng vĩ của Chân Tiên.
Im lặng một lúc, tựa như đã có quyết định, trong mắt Đường Thiên Bảo lóe lên vẻ tàn khốc.
Khống chế kiếm quang màu bạc hung hăng chém về phía dưới!
"Ầm ầm!"
Kiếm quang chớp động, máu tươi phun ra.
Thánh Hỏa kiếm treo bên hông Chu Tử Văn đã buông rơi, cánh tay cũng bị chặt đứt tận gốc, lạch cạch hai tiếng đã rơi xuống đất.
"Ta không giết ngươi."
"Ngươi đi đi."
Dùng Khu Vật thuật để thu hồi Thánh Hỏa kiếm, nắm chặt trong tay, Đường Thiên Bảo nặng nề nói, sắc mặt vẫn vô cùng khó coi.
"Đây là ý gì?"
"Chẳng lẽ ngươi cho rằng buông tha ta một lần, ta sẽ cảm kích ngươi sao?"
"Buồn cười!"
Hai con ngươi màu máu của Chu Tử Văn lóe lên, đầu tiên có vẻ hơi ngạc nhiên, sau đó sầm mặt lại, quát hỏi.
Gã chán ghét loại thái độ bố thí này, căm ghét cảm giác đối phương dùng tư thế từ trên cao nhìn xuống.
Chỉ đối mặt chất vấn như vậy nhưng Đường Thiên Bảo lại không nói, chỉ vuốt ve Thánh Hỏa kiếm rồi cẩn thận kiểm tra.
Một nhịp, rồi hai nhịp thở qua đi.
Mãi cho tới khi chừng ba nhịp thở, Chu Tử Văn nhìn chằm chằm Đường Thiên Bảo một chút, sau đó muốn quay người rời đi.
Bỗng nhiên, thân hình của gã khựng lại.
Giống như nhớ tới chuyện quan trọng gì đó, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Cuối cùng, vẫn không nói ra khỏi miệng, chỉ chậm rãi quay người đi.
Lúc này, chỗ cánh tay bị đứt đã kết vảy, không còn máu tươi chảy ra nữa.
Đối với tu sĩ tinh thông huyết đạo mà nói, mất một cánh tay nữa thực sự quá đơn giản, dùng thêm chút tinh lực và tài nguyên, thậm chí mọc ra được cái mới lần nữa.
Chỉ là Chu Tử Văn vừa xoay người, lại thấy một ngọn lửa màu xanh càng lúc càng lớn bên trong tầm mắt...
Đồng thời trong thần thức truyền tới đau đớn tột độ.
Ngay sau đó, gã lập tức mất đi ý thức.
"Muốn đi ư?"
"Lưu mỗ cũng chưa từng đồng ý mà."
Tại đây ngoại trừ hai người ra còn có tiếng nói của người thứ ba vang lên.
Người ra tay chính là Lưu Ngọc!
Có thể ngạc nhiên về lựa chọn của Đường Thiên Bảo cũng có thể ngạc nhiên về cái gọi là huynh đệ tình thâm, Lưu Ngọc cũng có chút cảm khái, chẳng qua nó cũng không trở ngại việc hắn đại khai sát giới.
Mặc dù đang ở trong Tu Tiên Giới luôn thay đổi và giảo quyệt không ngừng, phần tình nghĩa này đúng là rất đáng ngưỡng mộ, nhưng vẫn là câu nói kia.
Tình nghĩa của các người thì có liên quan gì tới ta?
Trò hay vừa ra, cuối cùng vẫn phải đối mặt với kết thúc, hiện tại Lưu Ngọc muốn tiến hành kết cục sau cùng.
Đợi khi Chu Tử Văn hồi phục lại, Thanh Dương Ma Hỏa đã bao phủ qua đầu của gã.
"Hừ..."
Ngọn lửa màu xanh cháy hừng hực, Chu Tử Văn rên lên một tiếng, tiếng kêu thảm thiết nghẹn lại trong cổ họng.
Gã không bỏ được sự kiêu ngạo của mình xuống, không muốn để người ngoài nhìn thấy một mặt yếu ớt của mình.
Có lẽ sở trường của người này là huyết đạo, cho nên sinh cơ dồi dào hơn tu sĩ bình thường, Thanh Dương Ma Hỏa đốt trọn vẹn hơn một nhịp thở người này mới biến thành tro tàn.
Mặc kệ người kia có hội hận và dứt khoát hay không, mặc kệ có cam lòng hay không, người này đã được định sẵn là phải kết thúc ngay tại đây.
Sau khi hóa Chu Tử Văn thành "Nhiên liệu", ánh lửa của Thanh Dương Ma Hỏa đột ngột tăng lên.
Tựa hồ xảy ra sự thay đổi khó hiểu, phá vỡ giới hạn vô hình nào đó, uy năng lập tức nhảy lên một đoạn nhỏ.
Lưu Ngọc vẫy tay một cái, Thanh Dương Ma Hỏa trở lại trong lòng bàn tay, Lưu Ngọc nhìn ngọn lửa màu xanh thỉnh thoảng nhảy lên, trên mặt lập tức xuất hiện ý cười.
"Ma Hỏa vòng thứ chín!"
Trải qua mấy chục năm, rốt cuộc Thanh Dương Ma Hỏa có thể đạt tới cực hạn của giai đoạn Trúc Cơ.
Chẳng những có thể hoàn thành Ma Hỏa luyện nguyên lần thứ chín, dùng để đối phó với địch cũng là một thủ đoạn trọng yếu nhất, cho dù là Linh khí cực phẩm, nếu bị Ma Hỏa thiêu đốt trong khoảng thời gian dài một chút cũng sẽ xuất hiện tổn thương. Hết chương 1155.



Bạn cần đăng nhập để bình luận