Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 557. Dụ rắn ra khỏi hang(2)

Chương 557. Dụ rắn ra khỏi hang(2)
Tuy nhiên dưới sự can thiệp của phường thị Kim Tinh, số lượng và quy mô của các đoàn đội tà tu bị hạn chế chặt chẽ, sẽ không gây nên ảnh hưởng đến sự phát triển của phường thị.
Chỉ có điều ba người Lưu Ngọc đều lộ ra tu vi trên Trúc Cơ trung kỳ, dĩ nhiên sẽ không có tu sĩ nào không có mắt đến quấy rầy, sau khi cảm ứng được tu vi ba người, tu sĩ gặp phải bọn họ đều tránh rất xa, sợ rằng sẽ trở thành con mồi của bọn họ.
Trong nửa đầu của dãy núi, ba người Lưu Ngọc không nói một lời sử dụng Ngự Phong thuật để gấp rút lên đường, xuyên qua rừng rậm, sông, đầm lầy và các địa hình khác, cố gắng lựa chọn những vị trí không dễ thấy để di chuyển về phía trước.
Bởi vì yêu thú trong hai trăm dặm đầu cơ bản không đạt đến nhị giai, cho nên ba người bình thường sẽ thẳng tắp đi tới, ngẫu nhiên đi qua lãnh địa yêu thú cũng sẽ không cố ý đi đường vòng.
Bắt nạt kẻ yếu, xu cát tránh hại là bản năng của sinh vật, mà ba người Lưu Ngọc đã đạt đến Trúc Cơ kỳ, đối với những yêu thú nhất giai này mà nói thì bọn họ không thể nghi ngờ là “kẻ săn mồi” cao cấp, cho dù là bị thẳng thừng xông vào lãnh địa thì phần lớn bọn nó đều sẽ không tấn công, chỉ phát ra tiếng gầm dữ dội không rõ ý nghĩa.
Mà những yêu thú chủ động phát động công kích tự nhiên sẽ trở thành thi thể dưới pháp khí pháp thuật.
“Phanh.”
Trong lúc chạy vội, Lưu Ngọc đột nhiên phất tay ném ra một đạo Phong Nhận hình vòng cung dài hai thước.
Chia một con yêu thú báo với đôi mắt đỏ bừng, toàn thân đen kịt, có nanh vuốt sắc bén thành hai, khiến cho thi thể của nó bị tách ra và hoàn toàn mất đi hơi thở sinh mệnh.
Thần thức sớm đã quan sát rõ ràng tất cả, vẻ mặt Lưu Ngọc bình tĩnh không hề có gợn sóng hướng về phía trước, thân hình không hề dừng lại.
Mặc dù hắn không có Linh căn thuộc tính Phong, nhưng dù sao cảnh giới cũng đã bày ở đó, học tập được một Phong Nhận thuật đơn giản nhất vẫn vô cùng dễ dàng.
Một đạo Phong Nhận mà tu sĩ Trúc Cơ tiện tay vung lên không phải là thứ mà một con yêu thú nhất giai trung phẩm có khả năng ngăn cản được.
Mặc dù yêu thú tồn tại bản năng xu cát tránh hại, nhưng tương tự bọn chúng cũng có ý thức lãnh địa và bản năng. Yêu thú có ý thức lãnh địa vô cùng mạnh sẽ liều lĩnh phát động công kích vào kẻ thù xâm nhập lãnh thổ của nó, ngay cả khi kẻ thù mạnh hơn chúng nó rất nhiều.
Chỉ là những yêu thú có ý thức lãnh đại cực mạnh này chúng quy chỉ là một số rất ít, không thể tạo thành trở ngại cho ba người Lưu Ngọc, Thanh Tùng lão đạo, Thương Lam, bọn họ giải quyết không cần tốn nhiều công sức.
Nơi này là địa bàn của yêu thú, cho dù thực lực ba người không tầm thường, nhưng bọn họ cũng không có cuồng vọng kiêu ngạo. Cho nên khi tiến vào sơn mạch bọn họ không có ngự khí phi hành, tốc độ sử dụng Ngự Phong thuật để chạy cũng khống chế vô cùng chặt chẽ, bất cứ lúc nào cũng chú ý đến tình huống xung quanh.
Gần một canh giờ bọn họ mới tiến vào được hai trăm dặm.
Tiến vào sơn mạch hai trăm dặm đã bắt đầu xuất hiện quần thể yêu thú và yêu thú Trúc Cơ kỳ, ba người Lưu Ngọc, Thanh Tùng lão đạo ngay lập tức điều chỉnh sách lược, không đơn giản thô bạo đi qua lãnh địa của yêu thú nữa, mà là lựa chọn vòng qua lãnh địa của nó rồi tiếp tục đi về phía trước.
Đến chỗ này, những tu sĩ đụng phải về cơ bản sẽ không còn tồn tại Luyện Khí kỳ, đều là tu sĩ Trúc Cơ kỳ hoặc đoàn đội.
Ngay cả tu sĩ Trúc Cơ ở đây cũng phải cẩn thận từng li từng tí, để tránh gặp phải những yêu thú mạnh mẽ, dẫn đến rơi vào nguy hiểm.
Bởi vì phải vòng qua lãnh địa của yêu thú, hơn nữa mức độ nguy hiểm của nơi này càng lúc càng tăng lên, cho nên ba người không hẹn mà cùng giảm tốc độ chậm lại, quảng đường còn lại tốc độ càng thêm thong thả.
Thỉnh thoảng gặp phải ba, năm người đoàn đội tu sĩ, bọn họ chỉ đối mặt với nhau từ xa, không có phát sinh xung đột.
Đột nhiên, Lưu Ngọc dừng bước, khuôn mặt không có biểu cảm lạnh lùng nhìn ba tu sĩ đang đứng bên cạnh một con sông cách đó mấy dặm.
Đối phương một nam hai nữ, nam tử là đại hán vẻ mặt râu quai nón, hai nữ nhân thì ăn mặc hở hang diễm tục, tu vi cao nhất của bọn họ là tên đại hán quai hàm, tu vi ở Trúc Cơ hậu kỳ, hai nữ nhân còn lại thì đều là Trúc Cơ sơ kỳ.
Hai bên phía xa giằng co bốn năm hơi thở, sau đó dịch ra xa lẫn nhau, đường ai nấy đi.
Tình huống này đã xảy ra nhiều lần, lần này dường như chỉ là một bản nhạc đệm tầm thường, ba người Lưu Ngọc tiếp tục trên đường đi.

Sau khi thay đổi sách lược, ba người không còn chủ động chém giết yêu thú, để tránh hấp dẫn những yêu thú mạnh mẽ hơn, số lần phong sát yêu thú cũng mạnh mẽ giảm xuống.
Sau nhiều khúc quanh và quay vòng trên đường, tốc độ đã chậm hơn gấp đôi so với trước đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận