Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 819. Hộ Thể Diễm Thuẫn và chuyện ngoài dự liệu(2)

Chương 819. Hộ Thể Diễm Thuẫn và chuyện ngoài dự liệu(2)
Hình như chỉ trong nháy mắt, Lưu Ngọc đã nhìn thấy có người vượt qua đám người kia, không một chút sợ hãi tiến lên khiêu chiến.
Rất nhanh, dưới chân núi đã nhường ra một khu vực lớn, dùng để làm nơi đấu pháp.
Hai bên chào nhau, nói vài câu chào hỏi, lập tức không chần chừ lao vào giao đấu.
“Roạt” “Roạt” “Rầm”.
Pháp khí pháp thuật chạm vào nhau tạo nên tiếng nổ, tiếng động dưới chân núi vang lên hết đợt này đến đợt khác kéo dài không dứt, âm thanh vang lên giữa núi rừng dọa cả đàn chim đang bay.
Lưu Ngọc đứng giữa đám tu sĩ, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào ba trận đấu, trong lòng âm thầm phỏng đoán thực lực hai bên.
Khiến hắn cảm thấy bất ngờ chính là người khiêu chiến có cấp bậc Trúc Cơ hậu kỳ kia lại là người hắn mới nói chuyện cách đây không lâu Triệu Bưu.
Người này lại là một thể tu cực kỳ hiếm thấy!
Triệu Bưu mặc một bộ quyền sáo màu bạc sáng bóng, lúc chiến đấu cơ thể gã phình to khiến y phục rách tả tơi, làm lộ một mảng lớn làn da và cơ bắp màu đồng.
Hai tay gã vung quyền rất mạnh mẽ, oai phong, mỗi bước chân đều để lại một dấu chân rất sâu trên nền đất.
Một quyền mang theo lực cực lớn chém ra, dễ dàng đánh bay pháp khí cực phẩm của tu sĩ Bạch Vân Quan.
“Rầm rầm rầm!”
Trong phút chốc, Triệu Bưu khí thế vô song, khiến đối phương bị ép vào thế bất lợi.
Có điều tiệc vui chóng tàn.
Sau khi đối phương lấy ra một Linh khí thượng phẩm, gã có vẻ bị bó tay bó chân, không dám chống đối trực tiếp với mũi nhọn của Linh khí thượng phẩm.
Lưu Ngọc quan sát cẩn thận, phát hiện bộ quyền sáo này chỉ là pháp khí cực phẩm.
Nếu như cứng rắn đối đầu với Linh khí thượng phẩm chỉ sợ không bao lâu sẽ bị hỏng, cho nên gã mới có vẻ bó tay bó chân.
Hơn nữa, người này tuy là thể tu Trúc Cơ hậu kỳ nhưng nếu dùng cơ thể để đón nhận đòn tấn công của pháp khí cực phẩm cũng không phải hoàn toàn không bị tổn hại gì.
Mỗi một lần cứng rắn chống đỡ, trên thân thể đều sẽ lưu lại một vết máu.
Dưới trận giao chiến cường độ cao, vẻn vẹn mấy lần hít thở ngắn ngủi, cũng đã có bảy tám vết máu sâu trên cơ thể.
Nếu cứ như thế này, thương thế sẽ càng ngày càng nặng.
Trên thực tế, theo hiểu biết của Lưu Ngọc, công pháp thể tu bình thường cho dù là tu luyện đến Trúc Cơ đỉnh phong quá lắm cũng chỉ có thể đỡ đòn tấn công của pháp khí cực phẩm mà không tổn hại gì.
Mà Linh khí thượng phẩm vẫn có thể tạo thành sát thương lớn đối với thể tu nhị giai đỉnh phong.
Pháp khí, pháp bảo là một phần chính trong nền văn minh tu tiên, đã được truyền thừa hàng trăm hàng ngàn năm, tất nhiên không phải đơn giản là có thể tóm lược được, nếu không nó sẽ không trở thành điều chủ đạo trong Tu Tiên Giới.
Tồn tại nghĩa là hợp lý.
Cho dù là công pháp thể tu đứng đầu, tu luyện đến cảnh giới nhị giai, cũng khó khăn lắm thân thể mới có thể chịu được đòn tấn công của Linh khí thượng phẩm, còn phải chú tâm, cẩn thận hơn.
Nếu đối mặt với Linh khí cực phẩm, còn phải chạy mất.
Loại tình huống yếu thế này, chỉ trở nên tốt hơn sau khi tu sĩ tới cấp bậc Kim Đan kỳ, lúc đó cơ thể mới mạnh mẽ hơn.
Điều này cũng dẫn đến việc thể tu ở thời điểm nhất giai, nhị giai, sẽ yếu hơn một bậc so với tu sĩ cùng giai, dễ thất bại giữa đường.
Đây cũng có thể xem là một trong những nguyên nhân khiến thể tu ngày càng suy tàn.
Chính vì như thế, Lưu Ngọc mới không liều lĩnh đi lên con đường pháp thể song tu.
Hắn có Tiên Phủ để dựa vào, tự nhiên tầm mắt cao hơn so với bình thường, từ lâu hắn đã không chú ý vào tu sĩ bình thường nữa mà tập trung so sánh với những thiên tài ưu tú cùng thế hệ của hắn.
Hắn phải trở thành “thiên kiêu”, coi thường những người cùng thế hệ.
Hắn có thể biết điều không thể hiện ra nhưng có lợi thế của Tiên Phủ, hắn không cho phép bản thân không có được loại thực lực này.
Có thể đối đầu với pháp khí cực phẩm, đối với tu sĩ bình thường mà nói đã đủ để kiêu ngạo so với tu sĩ cùng giai.
Nhưng đối với Lưu Ngọc, cũng chỉ vậy mà thôi.
Sức mạnh chỉ tương đương với pháp khí cực phẩm vẫn là quá yếu, nếu đối phó với những người như Tam Anh Tứ Kiệt, dưới sự tấn công của Linh khí cực phẩm vẫn là chưa đủ.
Trừ khi có loại công pháp thể tu thượng cổ thần bí nhất, mới có thể ở nhị giai đỉnh phong nhận đòn tấn công của Linh khí cực phẩm mà bản thân không bị tổn hại gì.
Như phật gia có công pháp “Trượng lục kim thân”, đạo gia có “Long hổ pháp thân”, cùng với các công pháp “Hình thiên bất tử thân”.
Hắn tuân theo nguyên tắc thà thiếu chứ không ẩu, nếu không chiếm được công pháp thể tu thích hợp, sẽ không lãng phí thời gian vào những công pháp bình thường, mà là lựa chọn tập trung tu một đạo.
Lúc tu luyện pháp tu đến đỉnh phong, nhờ vào chỗ tốt của Thanh Dương công pháp, phát huy ưu thế của bản thân, hắn đồng dạng cũng có thể đứng cùng giai với đỉnh phong.
Nếu tương lai may mắn có thể kết thành Kim Đan, lại phát triển toàn diện cũng không muộn.
Giữa sân, tu sĩ Bạch Vân Quan biết ưu thế của thể tu, cho nên hoàn toàn không cận chiến, chỉ dùng Linh khí thượng phẩm khiến đối phương thoái lui.
Bạn cần đăng nhập để bình luận