Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 1247. Lạc nhật kim hồng(4)



Chương 1247. Lạc nhật kim hồng(4)




Trong lòng hắn ta cũng cảm thấy vô cùng uất ức. Ngươi có chỗ dựa cứng như sắt thép thế này sao không nói ra luôn từ đầu đi. Nói sớm thì sao lại xảy ra nhiều chuyện hiểu lầm thế này chứ.
Cuối cùng Lưu Ngọc cũng không chọn tra xét tiếp. Việc này đến chỗ quản sự nhận sai thì coi như là xong.
Quan hệ trong tông môn rất rắc rối phức tạp, phần lớn tu sĩ đều nằm trong phạm vi ba phe phái.
Nếu quyết truy xét đến cùng, chẳng may đắc tội với một Kim Đan trưởng lão khác thì đúng là không đáng.
Cuối cùng Lãnh Nguyệt Tâm cầm lại bảy trăm Linh Thạch ban đầu, cộng thêm hai trăm Linh Thạch được đền bù.
Sau khi hai người rời đi, tu sĩ trong điện bắt đầu bàn bạc sôi nổi. Bọn họ không hiểu tại sao Lãnh Nguyệt Tâm luôn cô độc lẻ bóng lại có một chỗ dựa như vậy.
"Cộp cộp!"
Không gian im ắng không một tiếng động, hai người một trước một sau đi ra ngoài đại điện tông môn.
Lần này, sở dĩ Lưu Ngọc giúp nàng là có hai nguyên nhân chính.
Đầu tiên, hắn nhìn trúng năng lực của nàng, muốn để Lãnh Nguyệt Tâm sau này sẽ làm việc cho mình.
Với đặc thù công của Lãnh Nguyệt Tâm, nếu tình nguyện để hắn gieo Nguyên Thần cấm chế thì tương lai sẽ rất thích hợp trở thành người quản lý tử sĩ.
Thứ hai, có lẽ là do đồng bệnh tương lân.
Hiện giờ Lưu Ngọc đã có thể các định: Thanh Dương công phải đến 80% là ma công.
Ở một mức độ nào đó mà nói, hai người đều là ‘dị loại’ trong trong môn.
Chẳng qua ở một số phương diện Thanh Dương công còn lâu mới có biểu hiện tàn nhẫn như ‘Huyết Sát ma công’ của Lãnh Nguyệt Tâm, thế nên hắn mới có vẻ như người bình thường.
Thế nhưng cũng chỉ là ‘có vẻ bình thường’ mà thôi.
Một khi hắn gọi Thanh Dương Ma Hỏa ra, bản chất cùng đặc tính kỳ dị của ma công chắc chắn sẽ bại lộ hết sạch. Thế nên Lưu Ngọc mới luôn kiềm chế, giảm bớt số lần sử dụng Thanh Dương Ma Hỏa trước mặt đồng môn.
Còn cả Vạn Hồn Phiên nữa, một khi sử dụng pháp bảo này, cái danh tàn nhẫn sợ là có nhảy xuống biển cũng không rửa sạch được.
Chỉ là Lưu Ngọc khác với Lãnh Nguyệt Tâm, dù dao thì hắn cũng không kẻ tứ cố vô thân, bị dán lên người cái danh ma tu, cũng không bị cô lập hay xa lánh quá rõ ràng.
Cái này là do hắn đủ mạnh, đã đạt đến cảnh giới Kim Đan lại có quan hệ tốt với Lý gia. Hơn nữa, những thứ hắn tạo ra có giá trị rất cao.
Từ lúc chán ghét phải đuổi theo người khác, hắn đã học được cách một kiếm phải trúng ngay, học được cách ngược gió mà tiến lên.

"Đa tạ Thanh Dương sư thúc ra tay tương trợ."
Ra đến bên ngoài điện, Lãnh Nguyệt Tâm đột nhiên dừng bước rồi chắp tay nói cảm tạ.
Gió thổi nhè nhẹ, mái tóc dài đỏ tươi của nàng khẽ đong đưa.
Tuy nói lời cảm tạ như nụ cười của nàng lại cực kỳ cứng ngắc, sắc mặt cũng có vẻ hơi âm trầm.
"Tiện tay mà thôi, không cần phải nhắc đến."
Lưu Ngọc khoát tay áo, nói rất tùy ý.
Hắn nhìn xung quanh bốn bề vắng lặng, Lưu Ngọc tiên tay bố trí một vòng bảo hộ cách âm rồi mới nói tiếp.
"Nhưng nếu cứ tiếp tục thế này, cuối cùng cũng không phải là cách hay."
"Lưu mỗ có thể giúp được ngươi nhất thời nhưng không giúp được ngươi cả đời."
"Như vậy đi, nếu như ngươi nguyện ý đến làm việc cho ta, đúng là ta có có thể che chở cho ngươi."
"Thế nhưng ta sẽ để lại trên cơ thể ngươi chút thủ đoạn."
Lưu Ngọc thấy lần này là một cơ hội không tệ nên lập tức ném cành ô liu cho đối phương.
Nếu như còn đang cảnh giới Trúc Cơ, cho dù bản thân có là đệ tử chân truyền, thì quyền lên tiếng trong tông môn cũng chẳng được bao nhiêu. Hắn sẽ không làm chuyện thế này.
Nhưng bây giờ hắn đã tấn thăng lên Kim Đan, thời cơ đã chín muồi.
Tất nhiên, dù có bị từ chối thì Lưu Ngọc cũng chẳng mất mát gì.
Lấy quyền thế hiện giờ của hắn, chỉ cần thả chút tiếng gió thì sẽ có hàng đống tu sĩ Trúc Cơ tìm đến cửa, nguyện ý làm việc cho hắn.
Sở dĩ Lưu Ngọc chọn Lãnh Nguyệt Tâm đầu tiên chỉ đơn giản là do hắn hiểu khá rõ về đối phương mà thôi.
"Ý tốt của sư thúc Nguyện Tâm xin ghi nhớ trong lòng. Chỉ là…"
Nghe được trên cơ thể sẽ bị người khác giở thủ đoạn, Lãnh Nguyệt Tâm lập tức kháng cự theo bản năng. Nàng không hề nghĩ ngợi chút nào đã thốt lên lời từ chối.
Dù tình cảnh có khó khăn đến mấy, nàng cũng không muốn đánh mất đi tự do.
Trong mắt một số tu sĩ: không thứ gì có thể so sánh, đáng quý hơn tự do.
Lưu Ngọc nghe vậy thì chỉ là khẽ cười, ngắt lời đối phương:
"Không cần vội vàng từ chối thế đâu. Ngươi có thể nghe thử điều kiện của ta trước đã."
"Nếu Lưu mỗ nhớ không nhầm thì bây giờ Lãnh sư điệt khoảng chừng một trăm năm mươi tuổi, đúng không?"
"Thời gian trùng kích Kim Đan tốt nhất là trước một trăm tám mươi tuổi. Bước qua số tuổi này cơ thể và khí huyết sẽ bắt đầu suy yếu, tỉ lệ kết đan thành công cũng từ từ hạ xuống."
"Chỉ còn chưa đến ba mươi năm, sư điệt có mấy phần tự tin vừa tu luyện được đến cảnh giới Trúc Cơ đỉnh phong vừa chuẩn bị xong linh vật dùng để kết đan?"
Thấy nữ tu trước mặt im lặng không nói gì, trong mắt Lưu Ngọc chợt tản ra ánh sáng lộng lẫy khó hiểu. Giọng nói cũng tràn ngập sức hấp dẫn, tiếp tục mê hoặc đối phương:
"Chỉ là nếu ngươi nguyện ý trung thành với Lưu mỗ, đúng là ta có thể cho ngươi một cơ hội."
"Ta chẳng những cung cấp đan dược để ngươi nhanh chóng tu luyện đến Trúc Cơ đỉnh phong mà còn có thể cung cấp thêm ba loại linh vật kết đan."
"Ví dụ như Kết Kim Đan, linh dịch Băng Hoả…vân vân."
Nói đến chỗ này, lời nói của Lưu Ngọc lại xoay chuyển:
"Về phần điều kiện thì chính là tự do của ngươi."
"Nếu ngươi kết đan thành công sẽ phải tiếp tục làm việc cho Lưu mỗ thêm hai trăm năm. Sau hai trăm năm ta sẽ trả tự do cho ngươi."
"Nếu kết đan thất bại, vậy thì cả đời không được tự do."
"Không cần vội vàng đưa ra quyết định. Ngươi cứ về suy nghĩ thật kỹ, khi nào thông rồi thì đến Thanh Dương phong gặp ta."
Lưu Ngọc từ trên cao nhìn xuống nữ tu tóc đỏ, khóe miệng lộ ra nụ cười nhợt nhạt Hết chương 1247.



Bạn cần đăng nhập để bình luận